CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 119

Đã quá giờ cơm tối rồi mà tôi vẫn chưa về nhà, chắc hẳn mẹ sẽ lo lắng

lắm.

Cả Kotobuki nữa...

Khi tôi định mở điện thoại ra, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mảnh

khảnh mặc váy màu xanh dương đang bước tới.

Tim tôi đập liên hồi, bàn tay cầm điện thoại cũng cứng đờ lại.

Giống hệt như khi đứng trước micrô, quanh người mẹ của Ryuuto tỏa

ra một bầu không khí lạnh lùng như muốn cự tuyệt bất kì ai tới gần.

Toàn thân cứng đờ, tôi nhìn chăm chăm về phía cô ấy, không có cách

nào dời ánh mắt mình sang chỗ khác.

Sau khi nhận lại chiếc áo choàng lông thú trông rất đắt tiền tại quầy

tiếp tân rồi mặc vào một cách ưu nhã, người phụ nữ bước về phía cửa xoay
ở đằng trước.

Cô họng tôi khát khô. Mắt cay xè vì mở quá lâu.

Đúng lúc này, người phụ nữ quay đầu lại.

Ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo như độ không tuyệt đối nhìn về

phía tôi.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của cô ấy tựa như một mũi tên vô hình đâm

thủng lồng ngực tôi.

Chúng tôi đứng cách xa đối diện với nhau.

Không tài nào hít thở, cũng chẳng thể dời ánh mắt sang chỗ khác, tôi

chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.