CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 236

Nằm liệt giường bao nhiêu ngày, thở không nổi, tự mình uống thuốc.

Ryuuto có lẽ vẫn chăm sóc chị ấy. Nhưng cô Kanako thì sao...?

Bầu không khí trong phòng lại trở nên lạnh lẽo. Tuyết dường như đã

chuyển thành mưa. Bên kia lớp rèm màu violet khẽ vang lên tiếng tí tách.

Chị Tooko dường như rất khó chịu. Hai mắt chị ấy nhắm chặt, hơi thở

đứt quãng.

Vừa lấy khăn lau mồ hôi cho chị ấy, tôi vừa cảm thấy lo lắng. Điều

duy nhất tôi có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho chị Tooko khỏe lên, dù
chỉ là một chút đi chăng nữa.

Theo những gì tôi được nghe kể thì chị Tooko bắt đầu sống trong căn

nhà này từ năm tám tuổi.

Chị ấy cảm thấy như thế nào khi đột nhiên mất đi cùng lúc cả cha lẫn

mẹ?

Hay là như những gì Ryuuto nói, trong ngôi nhà này, chị Tooko bị coi

như "không tồn tại", chị ấy vẫn luôn bị cô Kanako mặc kệ không nhìn tới
sao?

Vừa nghĩ như vậy, ngực tôi đau nhói lên.

Hồi tiểu học, khi tôi bị cảm lạnh, mẹ đã dịu dàng lấy nhiệt kế đo nhiệt

độ cho tôi và giúp tôi uống thuốc, rồi mẹ vừa xoa đầu tôi vừa cười hiền từ
nói "Không sao đâu con, sẽ lành ngay ấy mà". Sau đó mẹ lấy muỗng đút
cho tôi ăn táo và thạch trái cây nghiền nhỏ.

Trong phòng thật ấm áp, mẹ cũng dịu dàng hơn mọi khi, cảm giác rất

thoải mái, đến nỗi tôi bắt đầu thấy thích bị cảm lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.