CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 27

- Mẹ mẹ, ai tới nhà chúng ta thế?

- Hì hì, là một người cực kì quan trọng với anh của con đấy.

Nghe mẹ cười tươi rói nói với đứa em gái vẫn đang học tiểu học như

vậy, hai má tôi nóng rực lên như bị hơ lửa.

- Mẹ! Tuyệt đối không phải như vậy!

- Nhìn Konoha xấu hổ chưa kìa. Ôi mẹ mong tới ngày mai quá. Cô bé

Amano đó không chỉ giọng nói rất êm tai mà ngay cả ngoại hình cũng là
một tiểu thư xinh đẹp, mảnh khảnh.

- Tại sao mẹ lại biết bộ dạng của chị Tooko chứ?

- Bởi vì lúc dọn dẹp phòng Konoha mẹ đã nhìn thấy hình của cô bé

mà. Tấm hình mặc đồ bơi với hai bím tóc đen dài ấy?

Nghe mẹ thản nhiên nói như vậy, tôi bỗng không rét mà run.

Chẳng lẽ mẹ đang nói về mấy tấm hình chị Tooko mặc đồ thể dục và

đồ bơi mà mấy thành viên của câu lạc bộ Nhiếp ảnh đã bán cho tôi sao? Là
mớ hình mà vì bộ ngực của chị ấy phẳng lì như sân bay nên tôi không đành
lòng để nó trưng ra làm đau mắt thiên hạ do đó đã mua nguyên cả xấp sao?

- Cái đó con có được không phải vì lý do kì quái nào đâu nhé! Đó là

một sự hi sinh cao cả! Hơn nữa cũng không thể để người khác nhìn thấy
chúng được! Thế nên con mới đành phải giữ hết lại!

Ngay cả bố cũng bắt đầu cười nham nhở khi thấy tôi liều mạng thanh

minh. Chỉ đến khi bị Maika hỏi với vẻ ngây thơ rằng "Lý do kì quái là gì
thế anh Konoha?", tôi mới nghẹn họng và câm miệng lại.

Mẹ vẫn đang rất cao hứng, "Không biết nên làm món điểm tâm gì nhỉ.

Hôm nay phải đi chợ chuẩn bị đồ mới được. Đúng rồi, con mời Amano

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.