CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 128

Cổ họng tôi nóng ran. Thật khó chịu, thật khổ sở, chính tôi cũng

không biết mình bị làm sao nữa.

Tôi rốt cuộc muốn nói gì, muốn làm gì.

Tôi ngoảnh mặt sang một bên, giận dỗi như không muốn nhìn thấy vết

răng do chị Tooko để lại, đột nhiên, chị Tooko khẽ dùng ngón tay vuốt giữa
hai hàng lông mày của tôi.

Thấy tôi tỏ vẻ kinh ngạc, chị ấy thì thầm.

- ...Nhăn gì mà ghê quá.

- Hả...?!

- Đó là lời mà Kathie đã nói. Vừa vuốt ve khuôn mặt của Karl

Heinrich khi chàng quay lại Heidelberg, mệt mỏi với thân phận Đại công
tước.

Hai bím tóc của chị ấy khẽ đung đưa, mùi hoa tử đinh hương khẽ lướt

qua mũi tôi.

Chị Tooko vừa nở nụ cười ấm áp vừa khẽ vuốt ve trán tôi.

"Nào, cười lên cho em xem nào."

Những đầu ngón tay dịu dàng trượt xuống hai gò má. Dịu dàng vuốt

ve như đang cổ vũ tôi.

"Một lần nữa. Karl Heinrich, cười lên nào, hãy cho em thấy nụ cười

ngày xưa của chàng. Nào, cười đi."

Ánh mắt của chị Tooko phản chiếu trong ánh mắt tôi. Ánh mắt trong

suốt, dịu dàng tựa đóa hoa tử đinh hương...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.