CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 129

Mặt tôi nóng rực lên, đồng thời, ngực tôi cũng tràn đầy cảm giác xót

xa, tôi mở ra Alt Heidelberg và bắt đầu đọc lời thoại của Karl Heinrich.

"Kathie, những gì xung quanh ta chẳng hề thay đổi, sông Main, sông

Neckar... cả Heidelberg đều vẫn như cũ. Chỉ là con người ở đây đều đã đổi
thay. Những con người cũ đã không còn nữa."

Chắc hẳn sau này khi nhớ lại, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ đến muốn chết,

sẽ nằm lăn lộn trong phòng nhiều lần.

Cho dù vậy, điều đó vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần việc chứng kiến chị

Tooko ăn tới những trang sách cuối cùng quyển sách mà tôi tặng.

Nét mặt của chị Tooko hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi ngay lập tức trở

thành bi thương. Vừa nhìn chăm chú vào chị Tooko, tôi vừa nói tiếp.

"Chỉ có mình em, Kathie, chỉ có em là người duy nhất vẫn không thay

đổi."

Chị Tooko lặng lẽ cười.

Nụ cười đó thật đẹp, cổ họng tôi như thắt lại.

Giọng tôi như khàn đi.

"...Chỉ mình em mà thôi..."

Ngực tôi như bị thứgì đó lèn chặt, tôi không thể nói tiếp được. Thấy

vậy, chị Tooko khẽ nở một nụ cười đầy tinh quái rồi di chuyển sang chỗ
ngồi bên cạnh tôi. Sau đó, chị ấy quàng hai tay qua tay tôi rồi nói tiếp lời
thoại của Kathie.

"Vậy thì tới đây nào... Karl chàng còn nhớ ngày chàng ra đi không...

Khi ấy chúng ta đã định sẽ cùng đi chơi rừng Odenwaldkreis."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.