CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 117

Chân tôi đông cứng, cổ họng như bị siết chặt, tôi không thể thốt ra một

lời nào.

Tôi muốn giúp đỡ Kotobuki, điều này tuyệt không phải giả dối. Nhìn

cô nàng yêu đuối khóc thút thít, ngực tôi lại nhói lên, tôi lại nghĩ dù thế nào
cũng phải giúp đỡ Kotobuki.

Nhưng bởi vì tôi mang theo những cảm xúc lẫn lộn trong lòng đi giúp

đỡ cô nàng, tôi đã khiến Kotobuki có vẻ mặt khổ sở như vậy.

Tôi không thở được, cổ họng tôi đau đớn, thật hi vọng sự tồn tại của

tôi có thể biến mất. Thật sự, tôi thật sự không muốn làm Kotobuki tổn
thương, tôi hoàn toàn không có ý định đó. Nhưng cũng giống như lúc ở
trong thư viện, giống như những gì Omi nói, tôi là một kẻ giả nhân giả
nghĩa kém cỏi.

Tôi mang theo tâm trạng bi thảm bước đi loạng choạng trên hành lang,

dường như mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, tất cả bọn
họ đều đang chỉ trích tôi. Lòng tôi trống rỗng, như thể bị đào một cái hố sâu
hun hút, cảm giác đau nhói, khổ sở khiến nước mắt tôi trào lên.

Không được! Tôi không được khóc! Tôi không có tư cách làm điều

đó. Là tôi, chính tôi là người đã khiến Kotobuki phải nói ra những lời như
vậy. Tôi là người đã khiến Kotobuki khóc.

Tôi liều mình chớp mắt để ngăn thứ chất lỏng đang muốn tuôn ra.

Tôi phải làm gì tiếp theo đây?

Kotobuki đã nói cô nàng sẽ một mình đi tìm Mito và không muốn tôi

nhúng tay vào chuyện này nữa.

Nhưng tôi không thể mặc kệ Kotobuki như vậy được. Tôi nên tiếp tục

ở bên cạnh Kotobuki dù biết điều đó sẽ khiến cô nàng tổn thương sao? Hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.