CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 226

Thầy Mariya run rẩy cởi bỏ chiếc đồng hồ đeo trên tay. Bên dưới để lộ

một vết sẹo do dao cắt.

Thầy ấy cũng từng thử tự sát khi đang nghe thiên thần hát thánh ca.

Nhưng thầy ấy lại không chết, về sau, thầy ấy vứt bỏ mọi thứ, không thông
báo với ai và bắt đầu đi du lịch.

- ...Tôi muốn quên đi thiên thần. Thế nhưng cho dù tôi cách Paris xa

đến đâu, tiếng ca đó dường như vẫn ám ảnh tôi, nó vẫn vang lên trong đầu
tôi. Cho dù đi đến đâu, tôi vẫn bị tiếng ca đó truy đuổi. Có lẽ từ lần đầu tiên
nghe được tiếng ca đó, tôi đã bị nguyền rủa rồi. Đó không phải thiên thần.
Đó là tiếng ca của bóng ma đưa con người tới bờ vực của sự hủy diệt. Khi
tôi quay lại Nhật Bản, tôi đã tưởng rằng cuối cùng mình cũng sẽ không còn
nghe thấy tiếng ca đó nữa...

Thầy Mariya ôm đầu lẩm bẩm một cách yếu ớt.

- Khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, Yuuka vẫn là một cô gái bình

thường, vui vẻ và dịu dàng. Mặc dù em đặt mục tiêu trở thành một ca sĩ
nhạc kịch nhưng lại không biết nên làm thế nào để phát triển, tiếng ca của
em đầy do dự. Tôi yêu Yuuka như vậy, một Yuuka không phải thiên tài,
một Yuuka chỉ là người bình thường, giống như tôi.

Thế nhưng sau khi gặp thiên thần, Yuuka đã thay đổi. Em tin lời thiên

thần hơn những gì tôi nói, em đã thay đổi phương thức ca hát.

Khi nghe em hát lên tiếng ca đó, tôi đã rất sợ hãi, dạ dày tôi quặn thắt.

Cách Yuuka hát y hệt tiếng ca của thiên thần.

Tại sao!? Tôi đã làm gì sai? Tại sao thiên thần lại vẫn tiếp tục truy

đuổi tôi? Tại sao thiên thần lại luôn muốn cướp đi những điều quan trọng
nhất của tôi? Tôi muốn ngăn cản Yuuka ở bên thiên thần. Nhưng tôi đã
không kịp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.