CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 71

Trước kia, thiên thần từng giết người. Thiên thần nói khi đó máu tươi

đỏ thẫm như chất lỏng của một quả dâu tây dập nát chảy ra nhuộm đẫm
chiếc ghế màu xanh da trời rồi nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Kể từ hôm đó, vì thiên thần, đã có rất nhiều người chết đi.

Thanh danh của thiên thần đã bị ô uế, đôi cánh trắng muốt của thiên

thần đã bị nhiễm máu tươi, thiên thần không còn cách nào ở lại thế giới ban
ngày nữa.

Thật đáng thương.

Thiên thần thật đáng thương.

Đứng trước thiên thần, lúc nào tôi cũng thút thít nỉ non. Nhưng tôi lại

chưa từng một lần thấy thiên thần khóc. Thiên thần chỉ ôm lấy vai tôi vuốt
tóc và nhìn tôi cười.

Tôi bảo thiên thần nếu muốn khóc thì hãy cứ khóc lên đi, nhưng thiên

thần lại nói bởi vì không có chuyện gì đáng buồn cả nên nước mắt không
thể chảy ra được. Thiên thần còn nói kể từ khi sinh ra đến giờ, thiên thần
chưa một lần nào khóc. 

Sau đó, mặc dù không hát thánh ca, nhưng thiên thần sẽ hát ru tôi ngủ.

Để cho tôi ngủ mà không gặp ác mộng. Để tôi có thể ngủ an lành,

quên đi mọi bi thương và thống khổ. Để ngày mai, dưới ánh mặt trời, tôi lại
có thể cười thuần khiết như một thiếu nữ và che giấu đi tội lỗi của mình.

Tôi có thể cùng anh làm người yêu, cùng Nanase làm bạn thân, tất cả

đều là nhờ thiên thần đã hát cho tôi. Nếu không có thiên thần, tôi nhất định
sẽ cảm thấy hổ thẹn với sự xấu xí và dơ bẩn của mình, cơ thể tôi sẽ trở nên
trống rỗng, tôi sẽ không còn dũng khí để đứng trước hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.