CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 10

của tôi cũng còn trẻ, nghe nói trưởng họ Kusanabe đã đảm đương nhiệm vụ
là người giám sát ông. Vậy mà đến đời cháu thì họ hoàn toàn suy sụp phải
dựa vào sự trợ giúp của ông mới duy trì được dòng tộc nhà mình.

Người ta gọi Kusanabe là con chó của ông.

Bố tôi cũng thế.

Người bố đang làm việc ở nước ngoài của tôi, đành rằng đã một lần

chống lại ông và kết hôn với mẹ, nhưng sau khi mẹ bị ông đày đọa tới mức
phải chạy trốn khỏi nhà Himekura thì ý chí phản kháng của ông đã bị tước
đoạt đến tận gốc. Tôi chẳng thể cảm nhận được sinh khí nơi bố, cảm xúc
không còn hiện diện trên khuôn mặt ấy, như thể bố chỉ có thể giữ tâm trí ổn
định bằng cách chấp nhận là một con búp bê cử động chân tay hoàn toàn
theo ý của ông, sống một cuộc đời không hề có mong muốn hay hi vọng,
không có chính kiến. Sống mà như đã chết.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ như Kusanabe, như bố, bị những

chiếc răng nanh của ông nội ghim vào chăng.

Liệu rồi tôi có phải sống trong cảnh bị xiềng xích trói chặt không cựa

quậy gì được, hoàn toàn biến thành con búp bê cho ông điều khiển mà
không còn biết đến thế nào là bực tức nữa hay không.

Chỉ tưởng tượng vậy thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình như thể bị dội

nước lạnh khắp người, đầu tôi đau rát.

Đừng có đùa. Tôi sẽ không giống như bố.

Tôi sẽ không từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế. Tôi không muốn bị trói

buộc đến tận tâm hồn. Không ai gọi đó là cuộc sống cả. Thà chết đi còn
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.