CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 111

"Như cậu biết đấy... Với dự định tìm hiểu hỏi thăm về những câu

chuyện ở các quốc gia trên dải đất phía Bắc, tôi đã thực hiện chuyến du
hành. Thế nhưng bản thân... chính tôi đã trở thành một phần của câu
chuyện ấy."

Từ ngữ mở rộng trí tưởng tượng.

Tựa như hai con người, trên con thuyền mang hình dạng của một chiếc

ghế dài, trôi nổi dập dềnh trong giấc mơ.

Xung quanh hoàn toàn là nước.

Mặt nước nhuộm sắc bạc bởi ánh trăng và những bông hoa trắng ngát

hương trôi trên dòng chảy ấy.

Chúng tôi như bị cuốn vào thứ ảo ảnh ngắn ngủi phù du phi thực tế đó.

Chị Tooko nhịp nhàng tuôn ra những lời văn đẹp đẽ tươi tắn.

Tôi cũng đáp lại bằng vô số ngôn từ.

Những từ ngữ như có phép màu, chạm vào vành tai, như hoa như

trăng, như mời gọi tôi hòa mình vào ảo mộng.

Chẳng mấy chốc, Bạch Tuyết xuất hiện, kể về xúc cảm nôn nóng

hướng đến người thương đang sống ở một cái hồ gần miệng núi lửa.

Thế nhưng, hễ dân làng còn giữ giao ước, đều đặn đánh chuông ba lần

một ngày, Bạch Tuyết vẫn mãi bị phong ấn. Không thể rời khỏi cái hồ của
mình.

Đã vậy, chỉ cần đánh đổ cái chuông đó là xong!

"Nhũ mẫu, dù nghĩ bao nhiêu đi nữa ta đều thấy rằng ta sẽ phải đi. Ta

phải đi tới miệng núi lửa. Cái chuông đó không còn thì lời thề cũng mất...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.