CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 13

Thứ "linh hồn không bị trói buộc" mà tôi hằng ao ước.

Cô bé hiền lành rụt rè ấy đã cho tôi thấy nó.

Dù có vẻ như cô bé bị vận mệnh trêu đùa, bị trói buộc, mắc kẹt giữa

tình yêu và lòng hận thù không lối thoát, nhưng trái tim của Hotaru vẫn tự
do đến phút cuối cùng. Rũ bỏ tất cả những ràng buộc và cấm kị, dùng ý chí
của bản thân lựa chọn người đàn ông mình yêu và nhắm mắt trong vòng tay
người ấy.

Mỗi khi nhớ đến Hotaru, tôi luôn nghĩ rằng ngoài niềm hạnh phúc ấy

ra, cô bé chẳng còn gì cả.

Nếu tôi hỏi em không hối hận sao, chắc em sẽ thoáng mỉm cười rồi

khẽ gật đầu. Hotaru đã yêu một người đàn ông cho tới chết, sống một cách
tự do và rồi chết một cách tự do.

So với cô bé thì tôi...

Một lần nữa, nỗi bực tức lại bắt đầu nhen nhóm lên trong lồng ngực.

Ở ngôi trường mà ông làm chủ tịch, dù tôi được gọi là "công chúa",

được hưởng đủ thứ đặc quyền nhưng thực sự tôi chẳng có chút tự do nào
cả.

Những việc tôi làm được vốn chẳng phải là do sức của mình, mà là

nhờ quyền lực của ông. Dù muốn vẽ nhưng tôi bị cấm theo học ngành mỹ
thuật, thay vào đó buộc phải hứa gia nhập câu lạc bộ Nhạc giao hưởng và
trở thành chỉ huy, đổi lại tôi được phép có một xưởng vẽ trong trường.

Dù bị ép buộc đến mức không thở nổi như thế này, nhưng chỉ có ông

là tôi không có khả năng phản kháng. Cùng với sự tức giận và nỗi thất vọng
tưởng như có thể nghiền nát lồng ngực, tôi đã phải nhìn từ khoảng cách rất
gần cái kết cục mà bố tôi phải nhận khi vùng lên chống lại ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.