CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 170

như cô. Ta không được đi tới hồ. Giao ước. Lời hứa."

"Bạch Tuyết ra hiệu gọi tôi từ cửa sổ. Tôi không đi ra hồ. Trang hoàng

bằng hoa đỏ thôi. Hoa trắng xấu xí đáng ghét lắm. Hãy xé vụn ra và vứt
hết, vứt tất cả hoa trắng đi thôi. Tôi không thể đi đến hồ ban đêm được. Bởi
vì ánh trăng màu trắng, bởi vì, màu trắng, trắng, bởi vì, vì nó trắng, nó màu
trắng. Trắng, trắng. Trắng toát. Thật khó coi. Thật đáng sợ. Bởi vì nó trắng.
Sách của phụ thân. Balon đang sủa. Tôi mà định ra ngoài Balon sẽ sủa.
Chiro bị Balon cắn và nhuốm đầy máu. Tôi vừa khóc vừa băng bó. Bởi vì
máu chảy ra như suối, tôi nghĩ rằng Chiro sẽ chết mất. Tôi không gặp được
Chiro. Tuần sau Akira sẽ khởi hành."

Một chuỗi các từ không rõ nghĩa.

Có khi nào, Yuri đã phát điên rồi không?

Từ đoạn đó trở đi, ý thức của tôi đã chịu thua cơn buồn ngủ, trong đầu

tôi, Yuri và Bạch Tuyết, chị Maki, chị Tooko rồi cả Uotani trong bộ kimono
kiểu cổ, hồ trong đêm, quả bóng và đom đóm lơ lửng, tất cả bện xoắn vào
nhau loạn cả lên, không thể sắp xếp được.

Yuri lo lắng Akira sẽ biến mất, ôm chặt lấy búp bê và ca bài hát ru con

là Uotani, Bạch Tuyết ra lệnh đánh đổ chuông là chị Maki và Yuri lấy liềm
tự rạch ngực mình là chị Tooko.

Tại sao lại để cho tôi thấy giấc mơ này?

Dù biết rằng mọi giấc mơ đều sẽ đến lúc phải thức dậy thôi.

Ngay từ đầu, tình yêu chỉ là hoa phản chiếu trong gương, trăng nổi lên

trên mặt nước.

Akira chắc chắn sẽ quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.