chăng vì nơi đây ở sâu trong núi mà bầu không khí cũng trở nên mát mẻ
hơn bình thường.
Tôi đành miễn cưỡng cất bước trên con đường đất không được đắp lát
phẳng phiu.
"Chắc chắn mình sẽ cằn nhằn về chuyện này cho coi."
Mồ hôi túa ra từ cơ thể nóng như đang phát hoả của tôi.
Không lâu sau, tôi chạm đích. Đó là một căn nhà kiểu Âu phảng phất
màu cổ kính, nhìn có vẻ sắp sửa đổ sụp, tựa như ngôi nhà Usher xuất hiện
trong tiểu thuyết của Poe.
(Truyện ngắn Ngôi nhà của Usher sụp đổ (The fall of the House of
Usher) của nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ Edgar Allan
Poe)
Trong giờ phút ngày chuyển thành đêm, hòa cùng ánh chiều chạng
vạng đầy bí ẩn, vầng thái dương to tổ chảng tiết ra thứ ánh sáng đỏ thẫm
pha sắc đen, dần chìm về phía căn nhà nhuốm màu kỳ quái.
Dù quanh tòa nhà ấy chẳng có vách đá dựng đứng hay hồ đầm gì như
tiểu thuyết của Poe, nhưng nó lại được bao bọc bởi một rừng cây cổ! đen
kịt như một binh đoàn ma quỷ và những dây thường xuân bò kín các bức
tường. Cánh cửa đen ngòm với những hình chạm trổ trông cũng không kém
phần u ám.
Thứ mà tôi cảm thấy rõ rệt lúc này không nghi ngờ gì chính là nỗi rầu
rĩ chi phối toàn bộ tâm can cùng với những xúc cảm u sầu khó chịu đã tấn
công nhân vật chính ngay giây phút ông ta nhìn thấy căn nhà của Usher.
Đứng trước cánh cổng sắt kiên cố nặng nề, tôi ngó đăm đăm khu vườn qua
kẽ hở của những chấn song.