CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 39

Gì đây, bài hát này là...

Nhòm ra đằng sau kho chứa đồ, tôi trông thấy Uotani đang ngồi tựa

vào một thân cây lớn. Cô bé ôm khư khư trong ngực một quả bóng cũ quấn
xung quanh bởi những sợi chỉ đỏ đã phai màu, cẩn trọng như đang ôm em
bé, mắt nhắm nghiền và đôi môi chỉ khẽ cử động.

Đầm lầy nhỏ bên kia có rắn,

Có rắn,

Những cành cây đan vào nhau hắt bóng xuống gương mặt bé nhỏ.

Giọng hát cũng phảng phất gì đó buồn bã như tiếng khóc than thổn

thức.

Khi tôi còn đang đứng băn khoăn không biết có nên rời đi ngay không,

Uotani đã để ý thấy sự có mặt của tôi, ôm trái bóng đỏ chặt hơn và lườm tôi
với khuôn mặt lạnh lùng.

"Đang giờ giải lao, anh cần gì ạ?"

"Xin lỗi, Balon sủa anh dữ quá nên anh đi về phía này, và nghe thấy

tiếng hát nên..."

Nghe vậy, Uotani tỏ vẻ ngạc nhiên và nói với giọng như đang buộc tội.

"Anh định ra ngoài sao?"

"Ờ thì... Anh cũng nghĩ hay là mình đi dạo chút..."

"Từ bỏ việc đó đi thì tốt hơn."

"Ơ?"

"Bên ngoài có ao hồ nên nguy hiểm đấy ạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.