CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 81

Tôi nhớ lại cảm giác mất cân bằng đâu đó trong hình dạng bên ngoài

của tòa nhà. Có phải đó là phần đã bị hư hại sau trận hỏa hoạn và được sửa
chữa không nhỉ? Chuyện đã cách đây năm mươi năm, có nghĩa chủ nhân
nhà Himekura suýt chết năm đó là sẽ là cỡ ông hoặc cụ ông của chị Maki
phải không ta?

"Thôi thì, từ vụ việc đầu tiên đến nay cũng đã gần 80 năm trôi qua,

chúng tôi cũng không phải khiếp sợ lời nguyền đến mức ấy... Thế nhưng
con cháu của những người đã bị giết hại trong căn nhà ấy... chắc họ phải
chịu nhiều vất vả lắm..."

Ông bác cau mày, giọng nói nhỏ lại.

"Họ hẳn đã buộc phải có những ký ức tồi tệ, bởi một cái làng nhỏ bé

thế này, sau vụ việc, đi đến đâu họ cũng trở thành đích ngắm của những tin
đồn, vì là người có liên quan đến căn nhà yêu quái ấy. Không biết có phải
vì thế mà đến tận bây giờ, họ vẫn có khoảng cách với những người dân
khác, dù không đến mức gọi là tẩy chay, nhưng vẫn ở một vị trí tương đối
nhạy cảm..."

Gia đình của những người đã mất, hiển nhiên cũng là nạn nhân, vậy

mà... Tôi cảm thấy đáng thương thay cho họ. Thế nhưng, bởi vì đây là vùng
đất bị cô lập như thế, có lẽ họ lo "Bạch Tuyết" vẫn còn đang tồn tại chăng.

Chị Tooko lên tiếng hỏi.

"Liệu cháu có thể hỏi chuyện những người con cháu đó không?"

Liền sau đó, ông bác nói ra một điều khiến chúng tôi kinh ngạc.

"Đó là những người làm việc trong biệt thự mà hai cô cậu đang ở đó.

Quản gia, người làm vườn, bà bảo mẫu, đầu bếp và hầu gái... giống hệt như
80 năm trước."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.