CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 93

Trốn tránh khỏi hiện thực, tôi ấn náu trong căn phòng chỉ có một

mình.

Vậy mà cô ấy đã ôm lấy tôi, đã nói những lời dịu dàng, tựa như người

mẹ. Đã ở bên và lắng nghe câu chuyện của tôi.

Nằm mơ thì chắc chắn một lúc nào đó sẽ phải thức giấc, thế nhưng,

khi ở bên cô ấy, tâm trạng tôi vô cùng thoải mái, cảm giác quá thân thuộc,
quá hiển nhiên, nên tôi cứ ngỡ như... giấc mơ này sẽ kéo dài vĩnh viễn.

Thế nhưng, tình yêu và sự trong sạch của cô ấy đã thẳng thừng đưa

giấc mơ đến hồi kết thúc.

Đến đó, đến nơi đó...

Tôi đã đi một mình xa đến thế này rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.