CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1205

ở, là một nơi xa lạ, cũng không có hơi thở quen thuộc của Nguyên Tích.
Khi ở cạnh nhau, bởi vì đã quá quen thuộc, tựa như việc hít thở không khí
nên thường không cảm thấy gì lúc tách ra rồi mới cảm nhận được rõ ràng.

Nói đến Nguyên Tích, chờ một chút! Cậu bị thương, hơn nữa là bị

thương trong lúc đối chiến với Nguyên Tích, đây có lẽ là phòng điều trị của
giải cung cấp. La Tiểu Lâu nhớ ra việc cậu phải nhân lúc Nguyên Tích
chưa trở về thì chạy về phòng trước, sau đó vờ ngoan ngoãn làm như đợi
trong phòng cả buổi sáng, chờ Nguyên Tích về. Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu
lập tức ngọ nguậy muốn vùng dậy, nhưng phát hiện toàn thân vô lực và đau
đớn, hơn nữa cực kỳ khát nước.

“Cậu tốt nhất là đừng nhúc nhích vội.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, La Tiểu Lâu máy móc quay

đầu lại, quả nhiên là La Thiểu Thiên đang vắt chân, dựa nửa người trên
chiếc ghế tựa cỡ nhỡ, đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm vào cậu.

La Tiểu Lâu đột nhiên cảm thấy mình như con ếch bị con rắn tia trúng,

không biết nên phản ứng thế nào. Tại sao lại gặp La Thiểu Thiên ở chỗ này,
tần suất xuất hiện dạo gần đây của cậu ta dường như nhiều hơn. Hơn nữa,
dựa theo tình huống hiện tại mà nói, chẳng phải là bọn họ căn bản không
thể nhận ra nhau đấy sao? Bi kịch hơn là, cậu hiện tại không thể mở miệng
nói chuyện với La Thiểu Thiên.

La Thiểu Thiên nhìn La Tiểu Lâu một hồi, nhận thấy cậu không có ý

định nói chuyện, bèn hỏi: “Cậu thế nào?”

La Tiểu Lâu gật đầu.

La Thiểu Thiên nhìn thật sâu vào La Tiểu Lâu, cũng không giải thích tại

sao mình lại ở nơi này, chỉ quay đầu, nhấc tay cầm một cốc nước bên cạnh
đưa cho cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.