CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1234

anh lúc nào cũng trưng ra bộ mặt khó coi, chẳng lẽ anh không muốn nói gì
ư?”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu một hồi, tỉnh táo lại, thu hồi Vân Tiêu,

sau đó kéo La Tiểu Lâu ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nói như vậy, em dự định
đêm nay sẽ nói hết? Đừng nóng vội, chúng ta còn có cả một đêm cơ mà.”

La Tiểu Lâu cứng người, cả ngày mang một bí mật to lớn đè nén dưới

đáy lòng, cậu cũng chẳng chịu nổi, nhưng mạo hiểm bị phát hiện là dị thú
nguy hiểm, nói cho Nguyên Tích ư? Trừ khi hiện tại cậu bắt đầu muốn
mang 125 đi lánh nạn ở các hành tinh khác.

Khi trở lại phòng trọ, Nguyên Tích hờ hững ném La Tiểu Lâu lên giường

rồi nằm xuống bên cạnh, đè lên La Tiểu Lâu, tay phải chạm lên vai trái cậu.
Khi La Tiểu Lâu càng lúc càng cứng người, Nguyên Tích đột nhiên hỏi:
“Vết thương thế nào?”

“… Ừm, đã đến bệnh viện xem qua rồi.” La Tiểu Lâu trầm mặc hai giây,

quyết định ăn ngay nói thật. Nếu Nguyên Tích nói thế, vậy thì nhất định là
đã biết cậu bị thương rồi.

“Tại sao không nói cho anh biết chuyện em bị thương?” Nguyên Tích

dán mắt vào La Tiểu Lâu, hỏi thẳng.

La Tiểu Lâu im lặng một hồi, vẻ tươi cười trên mặt cũng không duy trì

được nữa, hỏi ngược lại: “Em cũng muốn hỏi một chút, tại sao hôm đó em
trở về mọi người lại tỏ thái độ đó với em? Còn nữa, tại sao anh muốn chiến
tranh lạnh?” Từ biểu hiện của Nguyên Tích suy ra, hắn không giống như là
đã biết cậu tham giải đấu cơ giáp, nếu không thì chắc chắn sẽ không bình
thản như thế này. Nghĩ đến một khả năng khác, lòng La Tiểu Lâu từ từ
dâng lên một cơn phẫn nộ.

Nguyên Tích chạm lên khuôn mặt lạnh nhạt của La Tiểu Lâu, từ tốn nói:

“Bọn họ nghi ngờ em có liên quan đến chuyện ám sát, khi đó ——”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.