CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1235

Đầu La Tiểu Lâu “Ông” một tiếng, toàn thân trở nên run rẩy, thẳng thừng

ngắt lời Nguyên Tích, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của hắn,
hung dữ hỏi: “Anh cũng cho là như vậy? Cho là em ám sát anh?”

Nói mau! Nếu anh dám thừa nhận, vậy thì, tôi sẽ nghĩ cách trả thù các

người một trận rồi bỏ đi, sau đó thoải mái tự do sinh sống, chẳng phải làm
nô lệ của ai cả, khỏi cần phải giấu giấu diếm diếm khổ sở nữa, khỏi cần
phải nấu cơm dọn dẹp cho anh nữa, khỏi cần phải nỗ lực chạy theo bước
chân của anh nữa —— La Tiểu Lâu căm giận thầm nghĩ.

Dù đây có là trò đùa tồi tệ của thần linh với số phận của cậu, dẫu sao

ngoại trừ khuôn mặt, Nguyên Tích căn bản cũng chẳng phải là type cậu
thích, La Tiểu Lâu cố gắng bỏ qua nỗi đau đớn không nói rõ nguyên nhân
trong lòng mình. đừng nói thế chứ em ơi

“Tất nhiên là không rồi.” Nguyên Tích không hề do dự trả lời ngay, sau

đó nhìn La Tiểu Lâu với vẻ châm chọc, “Anh biết đó không phải là em, dù
kẻ kia có giống em thế nào anh vẫn nhận ra được. Hơn nữa, anh tin em,
ngoại trừ cha mẹ anh ra, anh chưa bao giờ tin tưởng một người nào khác dễ
dàng như thế này.”

Nguyên Tích nói xong, lướt nhìn La Tiểu Lâu, như kiểu nhận được sự tín

nhiệm của hắn là một chuyện hạnh phúc biết bao, vậy mà vẫn có người
chẳng hiểu ra.

La Tiểu Lâu nuốt bước bọt, cố nuốt hai từ ‘Cảm ơn’ suýt trào ra khỏi

mép xuống bụng.

Sau đó, Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, trong mắt bắt đầu tập hợp cơn

tức giận và vẻ tổn thương thâm trầm, “Anh đối với em như vậy, còn em thì
làm gì? Ở bên cạnh anh mà bị thương cũng không thèm nói một tiếng, đây
quả thực là sỉ nhục anh. La Tiểu Lâu, anh rất muốn biết, vì sao tới giờ em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.