CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1724

“Ko cần.” Cuối cùng người nọ cũng lên tiếng. Ngôn ngữ của hắn có chút

khác với ngôn ngữ nhân loại nhưng vẫn có thể nghe hiểu đc.

Đúng lúc này một người mập mạp chạy tới nói:” Lăng Tiêu đại nhân,

cuối cùng Ngài cũng đã trở về rồi. Giới Chủ đại nhân đang chờ Ngài đấy
ạ.”

Nói xong, hắn liếc Nguyên Tích 1 cái, nói giọng xem thường:” Ở đây có

rất nhiều người từ bên ngoài đến. Bọn họ quá yếu, có mua về làm người
hầu cũng chẳng xong. Ngài đâu cần giúp họ làm gì.” Nói tới đây hắn mới
chú ý tới Lăng Tiêu đang nhìn động vật trong lòng Nguyên Tích, liền vênh
váo nói với Nguyên Tích:” Nếu ta là ngươi, ta sẽ tặng con – vật kia cho
Lăng Tiêu đại nhân. Ngươi nên biết điều chút. Sau này khi ngươi tiến vào
khu D còn có người giúp đỡ.”

Sau đó, hắn quay qua Lăng Tiêu, nịnh nọt:” Ánh mắt Ngài thật tốt. Da

lông của nó nhìn có vẻ giữ ấm tốt đấy ạ.”

La Tiểu Lâu hít vào 1 hơi, tay Nguyên Tích càng ôm cậu chặt hơn.

Nguyên Tích lạnh lùng nói:” Đừng có mơ.”

Người mập ko ngờ Nguyên Tích lại từ chối thẳng thừng như vậy, hắn

đứng sững người, sắc mặt khó chịu. Lăng Tiêu thì trầm mặc 1 chút mới
nói:” Ta ko có ý đó. Có điều nếu ngươi nuôi ko nổi nó nữa thì có thể bán nó
cho ta.” Nói xong liền xoay người bước đi.

“Ranh con, ngươi nghĩ đây là nhà ngươi ah? Không biết điều, rồi sẽ có

ngày ngươi phải hối hận!” Người mập hung hăng hổn hển trừng Nguyên
Tích, sau đó cũng xoay người rời đi.

Bán cho? Trời ơi, mình sẽ bị lột da để làm quần áo sao? Nghĩ vậy chút

cảm kích của La Tiểu Lâu với người kia lập tức bay hơi. Nguyên Tích vẫn
là tốt nhất! Cho dù ko tha thứ cho mình nhưng Nguyên Tích sẽ ko bao giờ
lột da mình đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.