CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 239

nguyện vọng cuối cùng của chủ nhân nguyên bản, cậu và Lăng Tự học
cùng trường, nếu nói tuyệt đối không gặp mặt thì thật là khoa trương,
nhưng cậu có thể cam đoan vĩnh viễn không nhìn Lăng Tự.

Nguyên Tích bình tĩnh cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu trên ghế sô pha, giống

như một dã thú đang nghĩ xem nên xử lý con mồi dưới móng vuốt của mình
như thế nào, hiển nhiên là con mồi rất biết phối hợp, hoàn toàn không nhúc
nhích, để lộ ra hai vị trí yếu ớt nhất cổ và bụng, đây là một tư thái tỏ ra thần
phục.

Nguyên Tích híp mắt nhìn chằm chằm chiếc cổ thanh tú trắng nõn lộ ra

ngoài cổ áo để mở của La Tiểu Lâu, chịu đựng cảm giác muốn cắn một
miếng. Hiển nhiên Nguyên Tích cũng không phải loại người ủy khuất chính
mình, y cúi đầu cắn lên cổ La Tiểu Lâu một cái.

La Tiểu Lâu sợ đến mức kêu to. Nguyên lai còn có một phương pháp

ngược đãi người khác như thế này sao?!

Nguyên Tích không thích ầm ĩ, nhíu mày, y không có dùng sức, y cũng

không muốn nô lệ yếu ớt này bị thương thật sự. Dù sao đi nữa, nếu cậu bị
thương, thì những nhu cầu sinh hoạt hằng ngày của y cũng gặp rất nhiều
phiền toái.

Hơn nữa, ngay cả bản thân Nguyên Tích cũng không hiểu vì sao mình lại

có cảm giác muốn cắn La Tiểu Lâu, sau khi dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại
hai cái khiến La Tiểu Lâu run rẩy kịch liệt, Nguyên Tích cuối cùng cũng
đứng thẳng dậy: “Tôi chỉ không muốn khi tôi không biết mà trên người nô
lệ của tôi có ấn ký của người khác. Tốt nhất cậu nên tự ý thức điều này.”

“Đương nhiên, tôi dám cam đoan, từ nay về sau trong lòng tôi chỉ nghĩ

đến anh, trên thực tế, tôi cũng không có thời gian rỗi để nghĩ đến những
người khác.” La Tiểu Lâu lập tức phối hợp trả lời, tuy rằng trong câu nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.