cứu qua. Cậu sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười nói, “Vậy con huấn luyện xong thì
theo phụ thân lại đây một chuyến, ta làm bánh ga-tô cho con.”
Lần này, không đợi Nguyên Dục trả lời, Nguyên Tích liền bình tĩnh quở
trách, “Không cho phép! Ngươi chẳng lẽ không nhìn xem tình trạng thân
thể của ngươi sao? Thân thể như vậy đích làm sao vào bếp! Ta không đồng
ý, không cho phép gây phiền toái cho ta.”
La Tiểu Lâu trừng mắt, rốt cục hiểu được đối phương không được tự
nhiên lo lắng, cậu mấy ngày nay trong lòng đã rất nôn nóng rồi, nói, “Ta
vẫn cố gắng đi lại, nhưng mà, ta muốn gặp Nguyên Dục.”
Nguyên Tích không chút do dự mở miệng thì cự tuyệt, La Tiểu Lâu cắn
cắn môi, ngẩng đầu tựa sát vào Nguyên Tích, hôn lên khóe miệng hắn một
chút, sau đó lại ở trên mặt hắn cọ cọ, dùng ngữ điệu mềm nhũn nói, “Ta
nhớ nó a, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi một ngày không thấy được đứa nhỏ,
có thể hay không khó chịu, ta đều đã lâu không có nhìn thấy nó.”
Quả nhiên, La Tiểu Lâu lập tức cảm giác được Nguyên Tích ôm lấy cậu
càng chặt, một lát sau phát hiện Nguyên Tích hung hăng trừng mắt liếc cậu
một cái, mang theo vài phần ảo não nói, “… Ta sẽ dẫn nó lại đây, bất quá,
chính là lại đây ăn cơm chiều mà thôi.”
Này đã cũng đủ kinh hỉ, La Tiểu Lâu vui vẻ cúi đầu, hôn lên mặt tiểu
Nguyên Dục một cái, nói, “Buổi tối ta chờ các ngươi trở về.”
“Hảo, hảo.” Nguyên Dục lắp bắp đáp lại, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn
hồng như quả táo.
Nguyên Tích lại đặt tay ở thắt lưng lẫn mông La Tiểu Lâu sờ soạng hai
ba cái, oán hận đã tích đầy tận thái dương, thấp giọng nguyền rủa một
tiếng, đứng dậy ôm tiểu Nguyên Dục đi khỏi.