CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 462

Vừa nghĩ đến mục đích của La Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là để dụ dỗ mình,

Nguyên Tích phát hiện ra cơn tức giận của mình không có cách nào lắng
xuống được, bản thân hắn không thể khống chế nổi, cắn răng, nhả bàn tay
hãy còn đang run rẩy ra, sau đó quay ngoắt người bước đi.

Phải đối diện với cơn tức giận của Nguyên Tích, trong nháy mắt đầu óc

La Tiểu Lâu trở nên trống rỗng, sau đó cậu nghe thấy một tiếng vang cực
lớn bên tai.

La Tiểu Lâu không kiềm chế được mà run rẩy, đồng thời cảm thấy vui

mừng vì mình vẫn còn sống. Trong phút chốc, cậu biết rõ là Nguyên Tích
thực sự muốn giết mình.

Sau đó, Nguyên Tích mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào La Tiểu Lâu,

khi cậu cảm thấy thời gian dường như đã trôi quả cả một thế kỷ, Nguyên
Tích mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như có lần tiếp theo, chính tay tôi sẽ
giải trừ khế ước giúp cậu, nhưng cậu sẽ phải xuống địa ngục mà tìm tự do.”
Nói xong, Nguyên Tích đẩy ngã La Tiểu Lâu, xoay người, không quay đầu
lại, đi thẳng ra ngoài.

Cửa bị đóng mạnh sầm một tiếng, phòng khách vừa mới vô cùng ấm áp,

mà hiện tại đã trở thành một mớ hỗn độn bừa bãi.

Sự phẫn nộ của Nguyên Tích khiến người khác phải sởn tóc gáy, nhưng

không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bóng dáng bỏ đi của hắn mà La Tiểu Lâu
lại có cảm giác, con người kiêu ngạo nóng nảy đó dường như đã bị tổn
thương.

Vì sao lại như vậy?

Cậu rõ ràng là muốn tổ chức sinh nhật cho Nguyên Tích, dù là một người

bạn những cậu cũng sẽ tận tâm tận lực giúp, huống chi Nguyên Tích đã gần
như là người bạn đầu tiên của cậu khi lần đầu đặt chân tới thế giới này —
Vừa như một người bạn lại vừa như một người thân, tuy rằng có tính chất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.