CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 550

Ở thời đại dùng xe bay thay cho đi bộ, ai cũng một bộ như đang hành

quân cấp tốc, gấp gáp qua đường.

La Tiểu Lâu hầu như không có gì nặng phải mang vác, lúc rớt lại phía

sau Nguyên Tích một đoạn, bấy giờ 125 mới dám ghé vào lỗ tai cậu càm
nhàm: “Kỳ thực Nguyên Tích đâu cần phải giết con trùng thú kia chứ, con
vật tội nghiệp chỉ muốn bày tỏ một chút thần phục của nó thôi mà, nói cho
cùng, loài thú gen bậc thấp hơn trời sinh đã tồn tại sự phục tùng và sợ hãi
với loài thú gen bậc cao hơn rồi. Phải biết rằng, dị thú của hành tinh Lam
Nguyên đã gần như được xưng tụng là vua của bách thú rồi đấy.”

Khóe miệng La Tiểu Lâu nhếch lên, nếu với chó thì cậu còn có thể nhẫn

nại, dắt một con sư tử con báo hay mấy loài khác đi tản bộ cũng có oai
phong. Nhưng một con sâu? Không được, cậu tuyệt đối không muốn có
một thằng em như vậy!

ở đây là ám chỉ thú cưng như em trai của mình, I think so.

Hơn nữa, cậu ứ muốn làm vua của bách thú đâu! Cậu nhìn thấy giống

con cọp…

“Thế nên, tôi không nói để cậu giác ngộ, giả lại gặp phải nguy hiểm, tôi

cũng sẽ hỗ trợ thôi.” 125 trang trọng như tuyên thệ, nói xong còn cẩn thận
hỏi: “Cậu sẽ không vì vậy mà không giúp tôi tìm nguyên liệu chữa trị
chứ?”

Từ lúc nó không cẩn thận truyền sang cho Nguyên Tích mấy quyển sách

kia, La Tiểu Lâu vốn vô cùng nhân ái giờ lúc nào cũng muốn bóp chết nó,
thực sự làm người ta đau lòng quớ — Phải biết là, nó hoàn toàn lo lắng cho
hai người bọn họ thôi đó nha, gạo nấu thành cơm, Nguyên Tích có muốn ăn
quỵt thì cũng đừng hòng.

“Mày chữa trị được bao nhiêu rồi?” La Tiểu Lâu nhỏ giọng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.