CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 661

những người đó sẽ không có chứng cứ bắt La Tiểu Lâu, sau đó xoay người
không hề ngoảnh lại, trốn vào trong hang.

Vài phút sau, một đám người xuất hiện tại cửa thông đạo.

Trong hang động rộng lớn hỗn độn, một lối ra rất lớn bị đục mở trên

vách đá, những hòn đá rơi rớt toán loạn trên mặt đất, kèm theo một đồng
phục của khoa cơ giáp, mấy quyển sổ điện tử, một chiếc đèn khẩn cấp —
125 kia đã không thấy đâu nữa.

Xông vào đầu tiên là Nguyên Tích, thứ gần như hắn nhìn thấy đầu tiên là

La Tiểu Lâu đang nằm trên mặt đất. Hắn biết La Tiểu Lâu ở bên trong
nhưng cậu lại không trả lời hắn, trong giây phút đó, sự nhẫn nại vỏn vẹn
duy nhất của hắn đã biến mất. Không màng đến ảnh hưởng của khí độc,
Nguyên Tích vội vọt vào trong.

Sắc mặt lạnh buốt của Nguyên Tích tái nhợt, lẳng lặng đứng ở cửa, qua

vài giây mới bước tới. Ôm La Tiểu Lâu từ mặt đất lên, sau đó ghé sát đầu
vào lồng ngực cậu.

Khi nghe được tiếng tim đập yếu ớt của cậu, Nguyên Tích mới nhắm

mắt, thần kinh căng thẳng đã trầm tĩnh lại. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, gọi
mọi người xung quanh: “Bác sĩ!”

Một người thuộc quân đội lập tức tới trước mặt hai người, cẩn thận kiểm

tra La Tiểu Lâu, rồi nói: “Chỉ là bị ngất thôi, không có tổn thương khác.”

Ngón tay lạnh giá của Nguyên Tích vuốt ve khuôn mặt trắng bệch không

có chút huyết sắc nào của La Tiểu Lâu, bộ dạng đáng thương như vậy khiến
lòng hắn cực kì khó chịu. Hắn ôm chặt La Tiểu Lâu, trừng mắt nhìn cửa
hang kia, nhưng không đuổi theo.

Nguyên Tích chỉ cúi đầu, nhìn La Tiểu Lâu bất tỉnh mê man mà nói:

“Anh thề, một ngày nào đó, anh sẽ giết sạch toàn bộ dị thú, khiến chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.