CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 694

có cách với em mà, chỉ biết cho anh thêm phiền phức, hoàn toàn chẳng có
khả nănng tự bảo vệ mình gì cả.”

Nói đến đây, Nguyên Tích tổng kết: “Thế cho nên, em ở lại bên anh là

lựa chọn sáng suốt nhất, mau vứt bỏ mấy cái ý nghĩ giải trừ khế ước kia đi.
Em ngốc nghếch như thế này, cũng chỉ có mình anh nguyện ý và có năng
lực bảo vệ em thôi.”

Giữa đôi mắt nhìn chăm chú sâu sắc không chuyển rời của La Tiểu Lâu

—— Ấy là vì tinh thần lực của cậu tiêu hao quá độ, nên cử động hơi chậm
chạp và khó khăn —— Nguyên Tích hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn ôm chặt
La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu nở nụ cười, có lẽ Nguyên Tích sẽ mãi mãi không biết, con

người yếu đuối như cậu cũng vừa mới cứu hắn, “Ơn cứu mạng này, không
dám nói cảm ơn.”

Ánh mắt Nguyên Tích sáng lên, tai lập tức đỏ au, không nhịn được cúi

đầu xuống, ý là hãy còn chưa đủ, liếm liếm môi La Tiểu Lâu, “Nếu nhất
định muốn lấy thân báo đáp, vậy thì anh có thể suy xét.” Luôn luôn cho
mình là trung tâm, con mèo Nguyên Tích này, mi ăn đủ rồi đấy.

Rốt cuộc gia đình của Nguyên Tích là cái dạng gì mà nuôi anh thành như

vầy? La Tiểu Lâu cảm thán.

Hoàn toàn không đếm xỉa tới lời nói ra, Nguyên Tích thoáng chần chừ, ư

hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Nếu muốn, anh, anh có thể đưa em về gặp bọn
họ.” Quả nhiên mong muốn gặp mặt vẫn không thể chống cự nổi…

“… Được, khi nào có cơ hội.” Đối với ân nhân cứu mạng, La Tiểu Lâu

ôn tồn nói, kỳ thực trong lòng lại rất chờ mong.

Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng tim bay phấp phới, 125

không biết ứng cảnh, rên rỉ ỉ ôi bên tai La Tiểu Lâu: “Hai người đủ chưa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.