CỌ HOANG - Trang 117

Họ đi vào khu vực có mái che dành cho tàu hỏa - nơi ảm đạm như một

cái hang luôn có điện và không biết đến ánh sáng tự nhiên, ngày cũng như
đêm chỉ có ánh đèn vàng vọt của mùa đông giữa những làn khói của động
cơ; ở đó có một hàng dài những toa xe lửa đen thui dường như đứng ngập
sâu, bị vùi và gắn vĩnh viễn vào nền xi măng. Họ đi qua những bức tường
bằng kim loại đen nhẻm, các dãy phòng ngủ nhỏ như những chiếc hộp đầy
tiếng ngáy, để đến toa tàu có hành lang. “Vậy nên tôi lo sợ. Bởi vì người
đời tinh ranh, xảo quyệt, họ sẽ vẫn tinh ranh và xảo quyệt như vốn có; nếu
để chúng tôi chiến thắng họ, họ cảm thấy như vậy chẳng khác nào việc để
mặc cho một vụ giết người hoặc trộm cướp xảy ra. Tất nhiên chúng tôi
không thể chiến thắng họ; tất nhiên chúng tôi thất bại; đó là lý do tại sao tôi
lo sợ. Không phải là tôi lo sợ cho bản thân; anh có nhớ cái đêm ở bên hồ,
anh đã nói với tôi rằng một bà già được một cảnh sát hoặc một cậu hướng
đạo sinh dắt qua đường, và rằng khi một chiếc xe do một kẻ say rượu lái
chạy đến thì không phải là bà già, mà là...”

“Nhưng tại sao hai người lại phải đi Utah giữa tháng Hai để chiến

thắng các quan niệm xã hội chứ? Và nếu không thể đánh bại những quan
niệm đó thì tại sao cậu lại phải đi Utah chứ?”

“Bởi vì tôi...” Hơi nước cùng không khí phát ra những tiếng xì xì phía

sau họ như một tiếng thở dài; người khuân vác, cũng giống như người hầu
bàn, không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện.

“Nào, các ông”, anh ta nói. “Chúng ta đi thôi.” Wilbourne và McCord

bắt tay nhau. “Có thể tôi sẽ viết thư cho anh”, Wilbourne nói. “Charlotte có
thể sẽ viết thư cho anh. Cô ấy làm một quý ông lịch sự tốt hơn tôi.” Anh
bước vào trong toa tàu rồi quay đầu lại, người khuân vác ở phía sau anh,
tay anh ta đặt trên nắm cửa trong lúc chờ đợi; anh và McCord nhìn nhau,
trao đổi hai lời nói lặng thầm, mỗi người đều biết rằng họ sẽ không nói
thành lời: Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa và Không. Anh sẽ không
bao giờ gặp lại chúng tôi nữa. “Bởi vì những con quạ và chim sẻ bị bắn rơi
khỏi cành cây, chết đuối trong cơn lũ hoặc bị giết bởi các cơn bão và hỏa
hoạn, chứ không phải bởi những con diều hâu. Và có lẽ tôi có thể là chồng
của một con chim ưng, dù tôi là một con quạ.” Tàu dồn toa và bắt đầu di

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.