CỌ HOANG - Trang 147

CỌ HOANG

C

ả người quản lý mỏ lẫn vợ anh ta - một cặp vợ chồng ít tuổi nhưng

già dặn hơn Charlotte và Wilbourne, ít nhất là qua vẻ mặt - đều không ra
đón họ. Cặp vợ chồng đó mang họ Buckner, tự gọi nhau là Buck và Bill.
“Cứ gọi tôi là Billie, i, e”, cô vợ nói bằng giọng miền Tây khàn khàn. “Tôi
người gốc Colorado (cô ta phát âm chữ “a” như “æ”), Buck quê ở
Wyoming.”

“Đó là tên của một gái điếm tuyệt vời, đúng không?”, Charlotte nói

bằng giọng thích thú.

“Cô nói thế là có ý gì?”
“Không có gì. Tôi không hề có ý xúc phạm đâu. Đó là một cô gái

điếm tốt bụng. Tôi muốn cố gắng phấn đấu để được như cô ấy.”

Vợ Buckner nhìn Charlotte. (Hai người đàn bà trò chuyện với nhau

trong khi Buckner cùng Wilbourne tới nhà kho để lấy chăn, áo khoác lông
cừu, quần áo lót và tất.) “Cô và anh ta chưa cưới nhau phải không?”

“Điều gì khiến cô nghĩ như vậy?”
“Tôi không biết. Chẳng hiểu sao tôi có thể dám chắc như vậy.”
“Chưa, chúng tôi chưa cưới nhau. Tôi hy vọng cô không phiền, bởi vì

kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ sống chung dưới một mái nhà.”

“Tại sao tôi lại cảm thấy phiền chứ? Tôi và Buck cũng từng sống

chung với nhau một thời gian trước khi cưới. Nhưng bây giờ thì ván đã
đóng thuyền rồi.” Giọng cô ta không bộc lộ nét vui mừng cũng chẳng ra vẻ
tự mãn. “Và tôi phải cất kỹ nó ở nơi Buck không biết. Điều đó thực ra cũng
chẳng quan trọng lắm. Anh ấy không bận tâm. Chẳng có hại gì khi một cô
gái muốn được an toàn.”

“Cô nói cô cất cái gì đi cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.