CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 16

mình quá gần, mảnh hẹp, đong đưa như sợi thủy tinh được kéo dài sau khi
bị đun nóng, làm cô nhớ tới một khoảng thời gian quỷ dị mà mờ mịt.

To lớn nằm bí ẩn trong thành phố. Trước đây Đỗ Vi Ngôn đi ngang qua

đường Trung Sơn, chưa bao giờ biết ở nơi này còn có một kho rượu lớn đến
thế. Cửa vào thoạt nhìn cũng chỉ là một cánh cửa sắt bình thường, chỉ đến
khi bước vào rồi, mới cảm thấy không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.

Bóng cây xanh thấp thoáng, suối nước xa xăm, phảng phất như một bức

ảnh xưa cũ về thời dân quốc, hoặc như là một đoạn thời gian uyển chuyển
chậm trôi.

Trên một ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đỏ còn nhô ra một cái cửa sổ ở

mái nho nhỏ, trên vách bò đầy dây leo, vì là ngày mùa thu nên khá là hiu
quạnh và buồn tẻ, những phiến lá khô bị một trận gió cuộn tung, tựa như
những cánh bướm bay xuống đậu trên mặt cỏ.

Đỗ Vi Ngôn nhìn xung quanh một chút, cảm thấy hiếu kỳ.

“Đến đây, ở chỗ này.” Giang Luật Văn duỗi tay về phía cô.

Đỗ Vi Ngôn bắt kịp bước chân anh, bước vào đại sảnh.

Một tiểu thư mặc sườn xám màu đỏ, dáng vẻ tao nhã chào đón, mỉm cười

nói: “Giang tiên sinh, xin mời qua bên này.”

Giang Luật Văn bước chậm lại, đi bên cạnh Đỗ Vi Ngôn, thấy cô có chút

tò mò với chung quanh, bèn giải thích: “Chỉ là thoải mái ăn một bữa cơm
thôi. Trong thời gian này chính phủ muốn có hoạt động khai phá lớn bên
phía Minh Võ, tìm một số chuyên gia và học giả đến nói chuyện bày tỏ
quan điểm. Không có gì to tát cả.”

Đỗ Vi Ngôn dừng bước, ngẩng đầu có chút không thể tin được, hỏi anh:

“Sao anh biết em đang nghiên cứu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.