CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 44

Giọng nữ nhẹ nhàng du dương đến kỳ diệu, mà thân thể Đỗ Vi Ngôn

đang rơi vào trong bóng tối, cuối cùng cũng có chút tình cảm ấm áp trào
tới, cô hơi giật mình tựa vào cửa sổ xe, trông thấy mặt mình được phản
chiếu rất rõ nét, chóp mũi để trên thủy tinh, thở ra một màn sương trắng lờ
mờ.

Từ khi nào, mình lại trở thành người có thể dễ dàng bị ca từ làm cho tâm

tư xúc động như vậy?

Cô gái trong hư ảo khe khẽ cười cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ, giống

như một bông hoa nhỏ, không nhanh không chậm nở ra.

Chạy ra khỏi đường hầm rộng lớn nóc cong cong, bác Tôn lái xe cho xe

dừng ở trong một khách sạn nhỏ ven đường, quan tâm nói:“Ở chỗ này ăn
cơm trưa đã, rồi hãy đi?”

Thật ra cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhóm lái xe thường đi qua

con đường này đều biết, trên đường này, cũng chỉ ở nơi này mới có thể nghỉ
ngơi giảm xóc một chút, lại đi tiếp, chính là một đường cao tốc, toàn bộ
hành trình chạy thẳng đến Minh Võ, muốn ăn cơm cũng không có chỗ.

Đỗ Vi Ngôn nhảy xuống xe, mệt mỏi duỗi lưng, vận động gân cốt, có

mưa bụi nhỏ hơi lạnh của mùa thu rơi vào trên gáy, nhỏ từng giọt từng giọt
ẩm ướt, dường như có thể làm ướt lông mi người ta, nhìn ra thế giới bên
ngoài sương mù như nước.

Một nhóm bảy người ngồi xuống trong căn phòng nho nhỏ, tùy thích

chọn vài món ăn. Quay đầu nhìn ngoài phòng, trời mùa thu mưa càng lúc
càng lớn, rơi trên mặt đất, giống như mũi tên mạnh mẽ. Bà chủ rất nhanh
bưng đồ ăn lên, thịt băm ớt xanh, thịt sấy đậu phụ khô, rau xào, ba chậu
sành đầy ắp.

Món ăn nhà nông bình thường, nhưng hơn hẳn ở nguyên liệu tươi sốt.

Hơn nữa từ sáng sớm đã bắt đầu ngồi xe, mọi người đều không tránh khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.