nhiên thôi! Rồi cả hai đám cưới. Nằm chung một giường, ăn chung một
mâm. Chia sẻ buồn vui như hình với bóng.
Lạ thay, khi đã thuộc về nhau, những lời ăn tiếng nói nồng nàn như lửa
bén, mượt mà nắng mới thêu bỗng trốn biệt đi đâu mất. Những “cưng yêu”,
“em à” đã thay bằng một từ gọn lỏn “cô”, “bà”, thậm chí còn tệ hơn như
nhiều lúc gọi “trống không” lạnh lùng.
Ngay sau đám cưới của chị, ai cũng mừng bởi chồng có địa vị, nhà cao
cửa rộng, thu nhập rủng rỉnh mà chị không phải tất bật với cơm áo gạo tiền.
Ấy thế, có lúc chị vẫn buồn. Không buồn sao được lúc cả hai ngồi ăn chung
ngoài quán nhưng anh chồng không buồn há mồm nói một câu cho ra hồn.
Nếu nói, chỉ là những câu không một sắc thái tình cảm: “Xong chưa? Tính
tiền nha?”. Hoặc trên giường ngủ cũng mệnh lệnh: “Khuya rồi, ngủ thôi”.
Bằng không, chỉ câm như thóc. Nhiều phụ nữ cảm thấy bực bội cho những
ông chồng quá kiệm lời. Khi đấu láo với bạn bè thì nói như khướu; nhưng
về đến nhà lại miệng ngậm tăm, câm như hến.
Nhiều đấng mày râu cứ nghĩ, không bồ bịch lăng nhăng, hàng tháng
“nộp” tiền lương cho vợ không thiếu một xu đã là người chồng gương mẫu.
Điều này có thể đúng nhưng chưa đủ. Ngày sinh nhật, cô em gái tôi chẳng
hề vui vẻ dù nhận được quà của chồng. Cô bảo: “Anh ấy tặng mà cứ như
thực hiện cho xong “của nợ”. Lúc đưa quà, anh chỉ nói đúng hai từ: “Quà
nè!” rồi lảng qua chuyện khác. Chẳng bù ngày xưa, dù chỉ nhận một cánh
hồng nhưng lời nói của anh say đắm biết chừng nào”. Người ta thường bảo:
“Của cho không bằng cách cho” là vậy. Cho với thái độ “xí bòn bon” kiểu
đó,người nhận chẳng mảy may xúc động gì cũng phải thôi.
Sau khi “lên xe hoa”, đa phần đàn ông cho rằng đã kết thúc một hành
trình lao tâm khổ tứ, tán tỉnh, đeo đuổi. Người đó đã thuộc về mình rồi,
chẳng sợ ai “hớt tay” trên nữa. “Lo chi việc ấy mà lo/ Kiến trong miệng
chén có bò đi đâu”? Chính suy nghĩ hạn hẹp này, họ đã quên đi sự tinh tế
cần thiết dành cho người bạn đời. Người phụ nữ nào cũng cần lời nói ngọt,
sự ân cần hỏi han của chồng/ người tình. Họ cần những câu nói có sắc thái
tình cảm lứa đôi, chứ không phải lúc nào cũng chỉ cần chồng... đưa tiền cất
vào tủ. Có thể do sự bận rộn, mệt nhoài với công việc hằng ngày nên nhiều