CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 27

RÉT TỰ TRONG LÒNG

“S

ài Gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay? Có mùa thu nào đang

ở lại...” (Trịnh Công Sơn). Vào những chiều cuối năm khi lá vàng nô giỡn
trên mặt đường, gió rét lùa trong tóc, bỗng nhiên tôi lại có một niềm vui
nho nhỏ: “Sắp Tết rồi”. Lạ chưa, khi ấy trong gió rét chập chờn vẫn còn sót
lại những nắng vàng tơ lụa. Nắng mơn trớn. Vỗ về. Và thiên hạ tung tăng
xuống phố. Khác mọi ngày, họ choàng thêm trên vai chiếc áo ấm, dù mỏng.
Mỏng, dày không quan trọng vì chỉ cốt để làm duyên. Sài Gòn quanh năm
nắng ấm, nắng chói chang, nếu không, làm gì có dịp chưng diện? Nhờ vậy,
Sài Gòn lãng mạn, đa dạng hơn, có nhiều sắc màu chuyển động trên mặt
đường của một thành phố công nghiệp.

Thật lạ lùng, khi thời tiết Sài Gòn lãng đãng một chút gió, một chút rét

để tạo ra không gian phiêu bồng như nhịp Đường thi, y như rằng, nơi nào
đó trên dải đất hình chữ S này đang phải gánh chịu một tiết trời khắc
nghiệt.

Ở ngoài Trung đã ngập lụt, bão bùng giông gió, Sài Gòn chỉ lơ phơ lất

phất vài giọt mưa như giọt lệ nũng nịu của thiếu nữ mới chớm dậy thì. Lúc
Hà Nội rét đến độ “bà già chết cóng”, Sài Gòn cũng rét nhưng chỉ khiến ta
vụt nhớ đến câu thơ tình tứ của Hồ Dzếnh: “Trời không nắng cũng không
mưa/ Chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung”.
Gợi nhớ đến không gian tơ lụa
của Hà Nội vào thu. Run rẩy lá biếc. Hắt hiu nắng nhạt. Tê tái bóng chiều.
Từ nhiều năm qua, những ngày cuối năm, người Sài Gòn hào hứng chờ đón
cái rét thơ mộng ấy.

Nhưng rồi, có những sáng thức dậy, tôi bần thần khi chạm vào da thịt

là cái lạnh đến ngỡ ngàng. Không mơn man, không ve vuốt mà như cắt da
cắt thịt. Mới vừa thời tiết oi bức. Máy lạnh mở hết công suất. Vẫn nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.