CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 29

buồn. Đêm đêm tiếng rao hột vịt lộn, mì gõ... vốn quen thuộc lâu nay đã
nghe thấy khác. Giọng rao nhỏ hơn, hiu hắt hơn, run rẩy hơn trong gió lạnh.

Sực nhớ, mùa đông năm 1056, rét lắm, vua Lý Thánh Tôn bảo cận

thần: “Trẫm ở thâm cung, đốt than, mặc hồ cừu mà còn rét khổ đến thế này,
nghĩ đến tù nhân ở trong ngục thất, bị gió rét thế nào. Vậy phải nên cung
cấp cho họ đủ chăn chiếu và đồ ăn uống
”. Lòng nhân ấy, không xa lạ với
cốt cách của người Việt. Kể cũng lạ, khi đứng trước một “tai ương” chung,
dường như con người ta lại tỏ ra thân thiện hơn trước. Bằng chứng, dọc
đường đi đã có người tắt máy xe, phải hì hục đẩy bộ, đâu đó có tiếng kêu
lớn: “Đẩy xe vào đây”. Mừng húm, đẩy xe vào mái hiên, nơi có nhiều
người đang trú mưa. Lập tức người thợ già thao tác nhanh, “có nghề” đã
chỉnh sửa cho tiếng máy lại nổ vang giòn. “Bao nhiêu tiền vậy chú?”. Câu
hỏi ngần ngừ. Cảnh giác. Mưa vẫn như trút. Bỗng nghe tiếng cười, có
những giọt nước mưa lăn qua giọng nói vui vẻ: “Sá gì ba chuyện lẻ tẻ. Cứ
đi đi. Hôm nào có sửa gì đi ngang qua đây trả cũng được”. Mà đâu phải
riêng tôi, lại còn những xe khác đang tắt máy nữa.

Tự nhiên thấy ấm lòng.
Trở về nhà và ướt nhem. Nhìn lên trần nhà, đã thấy những giọt nước

mưa tong tả. Chà, ướt hết sách rồi còn gì? Không một chút chần chừ, lại
đánh vật với đống sách đang ướt. Những quyển sách cầm trên tay, thấy thân
mật. Lâu nay, có những quyển sách mua về, bạn bè tặng do chưa có thời
gian đọc nên chất đầy một góc nhà. Nay lật ra từng trang, từng trang nhìn
thấy nét mực bạn ghi tặng đã nhòe nước mưa. Xốn xang lạ lùng. Những
trang sách ấy dù mỏng, dù dày nhưng đã ngốn hết biết bao thời gian của
một người ngồi gõ từng mẫu tự trên bàn phím. Nhìn trang sách, tưởng
tượng đến bước chân lẻ loi của người đi qua sa mạc. Đi từng bước. Đi từng
ngày. Và khi khép lại trang viết cuối cùng là đã về đến đích.

Mỗi nhà văn đều gửi gắm một nỗi niềm sâu kín nào đó. Nhưng rồi, đã

có tri âm nào chia sẻ? Hay cuối cùng chỉ là những con chữ lãng quên theo
năm tháng? Dù có thế đi nữa, nhưng nhà văn, người cầm bút cũng phải viết
như một lẽ thôi thúc tự nhiên từ đáy lòng. Cũng như mưa, tự nó đến mùa lại
hội ngộ cùng cõi nhân sinh. Chẳng cần phải có sự nhắc nhở nào. Ngoài trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.