CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 117

thèm nói với tôi một tiếng mà trực tiếp trao đổi với Tạ Bất Đình làm bọn tôi
làm trối chết, đồ cà chớn!

“Có khi trong lòng là ý tốt nhưng lại cố tình nói những câu chọc người

ta tức chết phải không?”

Quá đúng! Anh ta đúng là đồ ác mồm ác miệng!

Trong lúc tôi đang chìm sâu trong cảm giác đã gặp tri kỷ thì bỗng

nhiên dì Tần chuyển giọng hỏi: “Vậy tại sao cháu còn thích nó?”

Chưa kịp nghĩ đến ý tứ sâu xa trong lời nói của dì, tôi đã thở dài phát

biểu một câu cảm thán biểu lộ tâm tình sau khi gặp gỡ Tần Mạch: “Đó
chính là một bước sa chân, ngàn đời ân hận!” (nguyên gốc là nhất thất túc
thành thiên cổ hận)

“Sa chân?” Dì Tần nắm bắt được từ mấu chốt rất nhanh, cười tủm tỉm

nhìn tôi, “Tịch Tịch, các con quen nhau như thế nào?”

“À… hình như là ở quán bar, anh ấy…”

“Uống say?” dì Tần cứ theo dòng tưởng tượng của mình mà suy đoán

chuyện xảy ra tiếp theo, trong mắt một tia sáng xẹt qua: “Làm rồi hả?”

Lời nói sắc bén như thế làm tôi đơ người, nhớ lại đêm đó cả hai quấn

chặt lấy nhau, mặt tôi đỏ bừng. Hoàn toàn không để tôi có thời gian bịa ra
lời nói dối, dì Tần gật đầu, thở dài thông cảm: “Đứa nhỏ này hễ uống rượu
vào là mất kiềm chế, bất quá bọn trẻ các người đôi khi như vậy cũng tốt.”
Nói xong bà lia ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Ấn tượng về ban đầu về sự ôn nhu của bà tuột xuống còn phân nửa.

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nhận ra bà quả thật không hổ danh là

mẹ Tần Mạch, đây rõ ràng là minh chứng cho câu “mẹ nào con nấy” mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.