CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 122

“Đứa nhỏ A Mạch này giống hệt ba nó, đâm đầu vào làm việc cứ như

không muốn sống nữa, ngày thường ở chung với nó, cháu cố gắng chăm
sóc nó được bao nhiêu thì chăm sóc nhé, nó còn trẻ như vậy đã bị đau bao
tử, sau này…” dì Tần thở dài, “Đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình đã không được
tốt, mấy năm trước dì bị tai nạn, ba nó lại bị bệnh, chuyện công ty đều do
nó gánh vác vì vậy tính tình lại càng thêm lãnh đạm.”

Tôi cười khổ, người kia không gọi là lãnh đạm, mà rõ ràng là minh

chứng cho câu: chó không sủa – nhưng cắn người rất đau!

“Cháu ở chung với nó, ban đầu thì chưa có gì nhưng lâu ngày cháu sẽ

hiểu, nó thương ai đều dấu ở trong lòng hết.” Tuy dì Tần không nói nhiều
nhưng khiến cho cái nhìn của tôi về Tần Mạch có chút thay đổi.

Mười giờ dì Tần buồn ngủ, tôi đẩy bà về phòng xong lập tức tới đập

cửa thư phòng.

Tần Mạch ra mở cửa, tay vẫn đang cầm điện thoại, nói ít lời trao đổi

công việc với bên kia rồi cúp máy. Tôi hỏi: “Chăn phòng khách nhà anh
mỏng quá, cho tôi thêm một cái nữa được không?”

Anh ta vừa gõ lách cách trên bàn phím vừa lơ đãng trả lời tôi: “Đêm

nay cô ngủ cùng phòng với tôi.”

Tôi thối lui mấy bước: “Anh định làm gì?”

Lúc này anh ta mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: “Hà tiểu thư, cô quên

hôm nay cô đến đây với thân phận gì rồi à?”

Tôi cứng họng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bác Mao màu đỏ bay

bay trong gió “Được rồi.” tôi nói tiếp, “Anh ngủ sô pha.”

“Trong phòng không có sô pha.” Anh ta tiếp tục gõ bàn phím.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.