CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 125

“Anh đừng có kéo chăn của tôi! Xích ra, xích ra”

Anh ta nhẫn nhịn than một tiếng: “Chỉ có một cái chăn thôi”

Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy anh xích ra một chút….xa thêm một chút

nữa….một chút nữa”

“Không đắp tới nữa rồi”

“… Được rồi.”

Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhận

ra gấp bốn lần tiền thưởng cũng không bù được số tế bào não đã chết của
mình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!

Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là một

hàng mi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái thì mặt người đàn ông đó đã hiện
ra rõ ràng trước mắt.

Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bà cùng

ngủ chung thì sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ
người nấy chứ. Tôi cũng không phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tay ấm
áp của anh đang quấn quanh hông mình.

“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, động tác của tôi chựng lại một chút,

sao đó giương mắt nhìn anh, anh vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu
tình của đứa nhỏ này thật buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay anh ôm chặt eo
tôi, tôi giật mình “ưm” một tiếng, âm thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài,
tôi muốn che miệng cũng không kịp nữa rồi.

Đôi mày anh ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán anh ta đã

sắp tỉnh tôi bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.