CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 160

như bị áp chế nhỉ? Tựa như… Tựa như hai bên vẫn án binh bất động rồi đột
nhiên một bên chủ động tấn công mạnh mẽ, quyết tâm giành chiến thắng…

Yêu cầu của Tần Mạch có phần kỳ cục, đi xem nhà anh ta thì cứ trực

tiếp đến đó là được, mắc mớ gì bắt tôi đến bệnh viện rồi đi cùng nhau?
Nhưng rồi lại nghĩ, đằng nào từ công ty đến bệnh viện rồi qua nhà anh ta
cũng thuận đường, đi cùng anh ta tôi còn có thể tiết kiệm được chút tiền
taxi, cần gì phải so đo cho mệt.

Hai giờ chiều, tôi có mặt trước cửa phòng bệnh của Tần Mạch, gõ vài

tiếng rồi đẩy cửa đi vào, vừa lúc anh ta đang thắt caravat, thấy tôi, anh ta
thản nhiên liếc mắt một cái nói: “Mẹ tôi có nấu ít cháo để trên bàn, cô
muốn ăn không?” Thần thái ngôn ngữ tự nhiên cứ như ba ngày anh ta nằm
viện tôi luôn túc trực tại bệnh viện chăm sóc vậy.

Thái độ thân thiện của anh ta khiến tôi cảm thấy kỳ kỳ, tôi ngạc nhiên

lại hoang mang nghĩ không biết trong cháo có bị bỏ thuốc vào không, ý
nghĩ này làm tôi sợ đến mức một mực lắc đầu từ chối.

Anh ta cũng không ép buộc, thắt caravat xong, quay đầu nhìn tôi: “Ừ,

vậy đi ăn cơm đi.”

Không ăn cháo thì ăn cơm… Tôi bất lực nghĩ, đây là thứ logic cường

bạo gì vậy. Tôi dõng dạc cự tuyệt: “Tôi ăn rồi.”

“Nhưng tôi chưa ăn.” Anh ta nghiêm túc nói, giống như việc cùng anh

ăn cơm là trách nhiệm của tôi vậy, thấy tôi xù lông nhím chuẩn bị phản
công, ánh mắt anh ta lại càng sắc bén, nhưng ngữ khí thì dịu đi rất nhiều,
giống như dỗ dành trẻ con đang dở chứng vậy, “Ăn cơm xong rồi đi xem
nhà nhé.”

Trong nháy mắt, tôi lại trơ mặt nghĩ, câu nói của anh có ý là —— ăn

cơm, xem nhà, lấy tiền sẽ dễ dàng. Không ăn cơm, không xem nhà, lấy tiền
không có cửa đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.