CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 161

Mớ lông nhím mới xù lên liền bị mấy tờ giấy hình Bác Mao màu hồng

nhẹ nhàng vuốt ve lập tức xẹp xuống, tôi im lặng mỉm cười.

Bóng Tần Mạch phản chiếu trên cửa sổ dường như cũng hơi nhếch

miệni, nhưng đến khi anh ta ăn mặc xong xuôi, lúc bước qua tôi đã khôi
phục lại là bộ dáng lạnh nhạt thường thấy.

Vốn tưởng kiếm đại chỗ nào ăn cho xong bữa nhưng đến khi thấy Tần

Mạch đưa tôi đến một nhà hàng Châu Âu thì mặt tôi đen thui: “Tần tiên
sinh, chiều nay xem nhà xong tôi còn phải về công ty làm việc.”

“Ừ.” anh ta lên tiếng, nhưng không nói thêm gì.

Tôi âm thầm tụng câu “Khách hàng là thượng đế” mười lần rồi bình

tĩnh ngồi xuống với anh ta.

Anh ta gọi một phần bít tết, còn tôi chỉ gọi một ly nước cam. Anh ta

im lặng dùng bữa, tôi cũng không tìm được đề tài nói chuyện. Không khí
có chút gượng gạo, theo thói quen tâm trí của tôi lại bắt đầu chậm rãi trôi đi
tận đẩu tận đâu nên cũng chẳng cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Có lẽ… Anh ta chỉ muốn có một người cùng ăn cơm mà thôi.

“Hà Tịch.”

“Ừm”

“Cô chia tay với anh chàng bác sĩ kia rồi hả?”

Tôi liếc mắt: “Chứ còn thế nào nữa? Chẳng lẽ xài chung một người

đàn ông với người đàn ông khác?”

Dường như anh ta đang tìm chuyện để hỏi: “Không đau lòng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.