“Tần Mạch.” Giọng tôi khàn khàn, thở dốc nói, “Sao anh… Sao anh
không giống với lần trước vậy?”
Anh gia tăng tốc độ, vừa nhích dần xuống phía dưới vừa hỏi: “Lần
trước anh làm sao?”
“Làm ngay… Lần trước, làm ngay, làm nhanh, làm tới luôn…”
Tôi nghe tiếng cười của anh trên người mình, cười sung sướng nhưng
vẫn gợi cảm: “Hà tiểu thư. Em đang khuyến khích anh hả?”
“Tần tiên sinh… Anh đã muốn ăn sạch em rồi.”
“Rất ngon. Em thả lỏng một chút.”
Bàn tay vốn đang nắm chặt ra giường của tôi dần buông lỏng rồi hoàn
toàn đặt trên lưng anh, ôm anh thật chặt như muốn tìm cảm giác an toàn.
“Anh vào đây.” Mới nửa câu thì thân dưới của anh đã bắt đầu rục rịch.
“Chờ… Đồ cà chớn….” Tôi bị anh làm trở tay không kịp, móng tay
hung hăng bấm vào lưng anh nhưng hình như sự đau đớn càng thêm kích
thích anh, động tác của anh càng điên cuồng hơn hại tôi sắp tắt thở, không
ngừng gọi tên anh giống như ngoại trừ hai chữ Tần Mạch ra thì trong đầu
tôi không còn gì khác.
Trong sự rung động, hòa hợp giữa hai thân thể, tiếng rên của tôi càng
mềm mại, do hưng phấn ngón chân duỗi thẳng rồi hét to, anh cũng ôm tôi
thật chặt và khàn khàn gọi tên tôi. Tất cả âm thanh đó hòa quyện thành một
bản nhạc tuyệt vời, quanh quẩn trong đầu rất lâu mới biến mất.
Nhưng đến khi kiệt sức, gió êm sóng lặng, âm thanh đó lại biến thành
năm chữ đẫm máu: Không mang bao cao su.