CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 193

ngồi dậy. Ngay lúc đó anh đi vào, ánh mắt không dời khỏi cổ tôi, tôi nhanh
tay che cổ lại quát khẽ: “Nhìn cái gì, đi ra ngoài.”

Anh cười đắc ý mà trong mắt tôi y như là tiểu nhân được lợi, tôi nổi

gân trán sắp sửa mắng người, anh cũng thức thời lui ra ngoài. Tôi sâu sắc
cảm nhận việc bị một người đàn ông tìm hiểu tính nết của mình là chuyện
khó chịu cỡ nào.

Thừa dịp anh ra ngoài, tôi vọt xuống giường mặc lại quần, xin lỗi tôi

không thể tả tỉ mỉ thắt lưng của tôi bị hành hạ như thế nào, mặc quần xong,
tôi xoay người chạy ra ngoài thầm nghĩ thừa lúc vẫn còn kiềm chế không sa
vào tình cảm với Tần Mạch thì mau nhanh chân bỏ của chạy lấy người, sau
đó về nhà đưa số của anh vào blacklist, không dính dáng gì với nhau nữa.

Chạy đến đầu thang, tôi dừng lại, tôi ở đầu trên, anh ở đầu dưới, tôi

run rẩy, anh lạnh nhạt.

“Ăn hết cháo chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi giống như không phát hiện

bộ dạng muốn bỏ chạy của tôi. Tôi trầm mặc không nói lời nào, định bụng
sẽ ngồi xuống nói mọi chuyện cho rõ ràng, anh bỗng dưng lên tiếng:
“Trong bếp còn cháo, để anh múc chén khác cho em.”

Cháo trong bếp không phải tôi nấu tối qua sao…Bày đặt mượn hoa

hiến phật. Tôi bĩu môi gọi anh lại: “Tần Mạch, chúng ta nói chuyện đi.”

Anh nhíu mày: “Có quan trọng không?”

“Rất quan trọng.”

“Được rồi.” Anh quay lại bàn ăn, ngồi xuống, tôi cũng ngoan ngoãn

ngồi ngay ngắn đối diện với anh. Chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, bất tri
bất giác ánh mắt giằng co với nhau, nhận thấy không khí đứng đắn dần dần
trôi đâu mất, anh thôi không chơi trò đấu mắt với tôi nữa mà nhìn sang chỗ
khác “Em định nói gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.