CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 238

viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố
gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem
ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.

“Hà Tịch bị bệnh, hôm nay xin phép nghỉ.” Anh nói xong, cũng không

thèm nghe câu trả lời của đối phương thản nhiên cúp điện thoại sau đó gỡ
pin ra rồi tỉnh bơ nhìn tôi: “Muốn mắng anh hả? Mà có mắng thì hôm nay
em cũng phải nghỉ ngơi.”

Tôi nhếch miệng cười, thông cổ họng nói: “Em cũng đâu nói muốn đi

làm.”, tôi túm góc áo vest anh, nửa đùa nửa thật nói, “Em nghỉ ngơi, anh
hầu hạ em.”

Anh nhìn tôi một lúc rồi thật sự gật đầu. Mà tôi lại bị đáp án này dọa

một trận bèn hoảng sợ nói: “Đừng giỡn nữa. Em lớn như vậy rồi, chỉ sốt có
một chút thôi. Để em tự đến bệnh viện rồi truyền dịch là ổn.”

Anh không để ý đến sự phản đối của tôi, đưa tay sờ trán tôi một chút:

“Anh đi nấu cháo rồi đưa em đi bệnh viện.”

“Tần Mạch.” Tôi gọi giật lại, dè dặt hỏi “Không phải gần đây Tần thị

có rất nhiều việc sao?”

Bàn tay đặt trên trán tôi thoáng cứng đờ: “Ừ, bận lắm nhưng mấy ngày

nay cũng không có việc gì quan trọng vả lại từ đó đến giờ anh cũng ít có
dịp chăm sóc em.” Anh đắp chăn lại cho tôi, giọng nói vẫn bình thường
như mọi khi: “Tháng sau, anh đi Mỹ, có cả ba mẹ nữa…em có muốn đi
cùng anh không?”

Tôi dù có phát sốt, đầu óc u mê thì cũng hiểu ẩn ý của anh, cùng anh

đi Mỹ rồi kết hôn, định cư ở bên đó.

Tôi hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Vậy phải làm visa đó, em không đi đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.