CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 265

Tôi thở dài, gần như chấp nhận số mệnh nói: “Được rồi, đừng khóc!

Nói cho em biết vị trí cụ thể, em đến chỗ chị liền.” Vừa ngắt cuộc gọi, tôi
gọi ngay cho Thẩm Hi Nhiên, nhưng lại không có người nghe máy. Gọi ba
lần như một, tôi chán nản nhìn chằm chằm tô mì ăn liền rồi vội lùa mấy
đũa, bất đắc dĩ ra ngoài.

Đúng 7:40 tôi xuất hiện ở cửa vào sân bay, tôi qua phải qua trái tìm

kiếm đến khi đi ngang qua quầy phục vụ thấy dân tình đang vây quanh xem
cái gì đó, mà trong đám hỗn loạn đó tôi lại nghe được giọng nữ cao quen
thuộc đang gào khóc.

Trong lòng tôi đang có một dự cảm vô cùng xấu. Tôi đẩy đám đông

đang bu đen bu đỏ chen vào thì thấy cô Trình hoàn toàn mất hình tượng
đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Nhân viên phụ trách sân bay
đang nhỏ giọng khuyên giải an ủi chị nhưng chị cứ lờ lớ lơ coi người ta như
không khí. Cô nhân viên rơi vào đường cùng đành phải gọi bộ đàm cho bảo
vệ.

Trốn không được tôi bèn tiêu sái bước ra, trưng cái bản mặt già nua

dưới ánh nhìn kinh dị của quần chúng mà thừa nhận người phụ nữ đang
khóc ầm ỹ này là bạn mình. Ánh mắt của cô nhân viên sáng lên, dùng ánh
mắt “chủ nhân của hàng hóa đã xuất hiện” nhìn tôi.

Tôi ngồi xổm xuống kéo nàng: “Trình Thần! Đứng lên, chị biết chị

đang làm gì không!” Tiếng khóc của chị yếu dần, nhìn tôi chằm chằm, ợ
một cái, hơi rượu theo đó tràn ra. Tanh tưởi!

Tôi bịt mũi, chán ghét đánh giá: “Rốt cuộc chị uống bao nhiêu?”

Chị thấy biểu tình của tôi bèn nở nụ cười, “Tịch Tịch, em đến rồi, mau

dẫn chị đi đi, bọn họ đều… Không cho chị đi, đi, ly hôn, ô ô…” Nói xong
lại khóc lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.