CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 301

Tần Mạch quay đầu nhìn, lúc này tôi mới thấy mắt anh vằn đỏ y như

muốn giết tôi đến nơi. Tôi bị dọa, sợ sệt lui từng bước, anh gần như nghiến
răng nghiến lợi nói: “Hà Tịch, em là của anh, mỗi tấc da tấc thịt đều là của
anh, không ai có quyền lấy bất cứ thứ gì thuộc về anh.”

Trong lòng chợt thấy căng thẳng, cảm giác tê dại bỗng từ đâu truyền

tới, giống như một làn sóng vỗ nhẹ vào trái tim.

Tôi ngốc nghếch nhìn anh sững sờ.

Bỗng nhiên, Phương Thả đang nằm kia đứng bật dậy, hoàn toàn không

để ý tôi và Tần Mạch, cắm đầu tiếp tục đuổi theo Phương Dĩnh. Tôi cũng
đột nhiên tỉnh lại, cuống cuồng níu chặt tay áo Tần Mạch, khiến một vệt
máu dính lên bộ đồ vest mắc tiền của anh, gấp gáp kéo anh lên xe, miệng
run run nói: “Đi bệnh viện, đi bệnh viện!”

Không nghĩ Tần Mạch mất tập trung đến vậy, không để ý đến bàn tay

đang chảy máu của tôi, không để ý đến việc Phương Thả đã chạy mất, vòng
tay ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở ầm ướt phả vào gáy tôi: “Không đi, Hà
Tịch, anh không cho em đi.” Vòng tay đang ôm tôi khẽ run rẩy: “Anh nuôi
em, anh nuôi.”

Tôi nghe xong câu này tức đến run cả người, đưa tay vỗ bộp lên đầu

anh hét: “Chị bị chó cắn! Bị chó cắn! Mẹ kiếp, sao không cho tôi bị bệnh
viện chích ngừa hả?”

Tần Mạch ngơ ngác nhìn, trong mắt anh hiện rõ hình ảnh cuồng nộ

của tôi.

Tôi giơ cánh tay đang chảy máu từng giọt lên trước mặt anh: “Nuôi?

Nuôi người bị dại sao? Đi bệnh viện! Khốn nạn! Đi bệnh viện ngay!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.