CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 314

“Anh cũng đâu có giỡn.” Tần Mạch nói, “Với cái tính tình thối hoắc

của em, nếu đã chịu kể cho anh nghe chuyện này thì chứng tỏ bây giờ em
đã sợ đến không ngủ nổi rồi.”

Tôi trầm mặc.

Anh nói: “Ngày mai hết giờ làm anh đón em…”

“Tần Mạch, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là hành vi vô cùng

đáng xấu hổ.”

“Bắt được thỏ tất là quang vinh.”

Tôi nhận ra rằng, một khi Tần Mạch mà vô lại thì tôi chỉ có nước bó

tay, cuối cùng đành buông một câu: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu!” rồi
thở phì phì gác điện thoại.

Có điều sau một hồi nháo nhào như vậy, trong lòng tôi lại thấy an tâm

lạ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, lúc tôi và Tiểu Triệu kết thúc công việc ở trung tâm thương

mại đã là bảy giờ tối, sau khi tạm biệt Tiểu Triệu, tôi một mình đi tàu điện
ngầm về nhà, di động trong túi kêu vài lần, tôi biết là Tần Mạch gọi nhưng
lờ đi. Mà anh cũng rất từ tốn, cứ mười phút gọi một cuộc, dường như muốn
khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi vậy.

Tàu điện ngầm đến bến, tôi lẫn trong đám người xô đẩy rời tàu, vừa ra

khỏi bến thì nghe như có ai ở đằng sau gọi tên tôi, quay đầu thì thấy một
người đàn ông xa lạ mặc áo khoác đen đang lao tới, hắn ta tóm lấy cánh tay
tôi kéo đi.

Tôi kinh hãi, giãy dụa cố thoát khỏi tay hắn rồi lớn tiếng quát: “Anh

làm gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.