CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 313

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi nghe đầu bên kia có tiếng bút

lướt soàn soạt trên giấy, chợt nhớ cái đêm cách đây hai năm, khi chúng tôi
xa xôi cách trở, chỉ biết cảm nhận niềm vui, nỗi buồn hay những rung cảm
của đối phương qua chiếc điện thoại.

“Tần Mạch.” Tôi gọi tên anh, giọng nói có chút dựa dẫm của tôi bị phỉ

nhổ bởi chính sự kiêu hãnh của mình.

“Em chưa tắt máy sao?” dường như anh có vẻ ngạc nhiên.

Tôi thấy lạ: “Muốn cúp máy sao anh không cúp?”

Anh im lặng hồi lâu: “Anh nói anh không đành lòng, em tin không?”

Tôi cười nhạt, không thèm để ý mấy lời ngon tiếng ngọt đó. Tần Mạch
ngừng một chút rồi hỏi: “Hà Tịch, em lại gây ra chuyện gì phải không?”

Mặt tôi cứng đờ, liền nghĩ đến gương mặt tím tái kia, sau lưng cảm

giác như có cơn gió lạnh thổi qua, nhịn không được tôi hỏi: “Anh đã từng
thấy người chết bao giờ chưa?”

“Em lại có chuyện gì vậy?”

Tôi nghĩ chuyện này không thể kể cho Tần Mạch được, nếu đã muốn

từ chối anh thì phải từ chối triệt để, để cuộc đời hai chúng tôi không có bất
kỳ mối liên hệ nào nhưng cái miệng tôi đã hoàn toàn bán đứng chính mình,
kể tường tận từ đầu đến cuối cho anh nghe, kể xong còn hỏi một cách bất
an: “Có khi nào tên hung thủ kia đến tìm tôi… giết người diệt khẩu
không?”

Tần Mạch yên lặng chốc lát liền nói rất nghiêm túc: “Rất có thể, cho

nên trong thời gian này tốt nhất là em đừng ở một mình, vừa hay nhà anh
đang còn phòng trống.”

Miệng tôi giật giật: “Anh tưởng là tôi đang giỡn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.