CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 34

Tôi ngây người trong chốc lát, âm thầm nỉ non nói: “Mẹ nó, chấp chấp

hết luôn.”

Nghĩ vậy, tôi vọt đến trước đầu xe của anh ta, giang hai tay cản lại, vẻ

mặt kiên định nhìn anh ta phía sau kiếng xe. Anh ta nhíu mày, dường như
cảm thấy có chút tò mò với người dám đối nghịch với mình vậy.

Trong lòng tôi tôi tự phỉ nhổ bản thân một cái đã rồi khụy chân xuống,

ngồi bệt trên mặt đường đẫm nước, vừa gào vừa khóc: “Em có rồi! Em có
rồi! Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh không thương em thì
cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ. Em cùng đường rồi, thật sự là cùng đường
rồi!”

Xung quanh vốn đang yên lặng trong phút chốc liền nhao nhao lên.

May mà người đàn ông này là người trọng sĩ diện, tôi gào khóc không

bao lâu thì anh ta sắc mặt đen thui từ trên xe xuống lôi tôi lên, nhét vào xe,
nhấn ga nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Tôi hà hơi ấm trên xe, bình tĩnh lau nước mắt và cả nước mưa ướt

sũng trên người nói: “Cám ơn, bệnh viện Ái Hòa.”

Không ngờ anh ta nghe thế liền thắng gấp, xe dừng lại ở ven đường,

mặt mày anh ta nhăn nhó nhìn tôi với vẻ không thể tin: “Cô có thật sao?”

Cần gạt nước trước kính xe đều đặn gạt qua gạt lại. Tôi chợt hiểu anh

ta đang nghĩ gì, biết là đã bị hiểu lầm. Bây giờ nếu muốn anh ta nhanh
chóng đưa đến bệnh viện thì cho anh ta hiểu lầm một chút cũng tốt, vì thế
tôi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là thật”.

Anh ta nhìn tôi y như quái vật.

“Cho nên anh mau chở tôi đến bệnh viện đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.