CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 343

đồ vật quý giá. Lúc sau mới quay đầu dịu dàng nhìn tôi: “Về thôi, trễ rồi.”

Khi đó, dường như tôi thấy hình ảnh mình trong mắt anh cơ hồ sáng

lóa.

Trên đường về, tôi thì không nói câu nào, mà Tần Mạch lại vốn là

người kiệm lời, dù tâm trạng thế nào cũng không bao giờ thể hiện ra, cho
nên cho tới khi về đến nhà, chúng tôi vẫn không nói gì với nhau. Cũng may
trong xe bật nhạc nhè nhẹ, thỉnh thoảng tôi cũng hát theo vài câu, không
khí cũng không tới nỗi miễn cưỡng.

Về đến nhà, Tần Mạch mang bánh vào trước, thấy tôi chần chờ chưa

vào mới nói với ra: “Không vào sao?”

Tôi hít sâu một hơi, rặn ra một nụ cười, bước theo vào.

Vừa vào cửa, tôi hơi giật mình, tôi nhớ là sáng nay lúc ra khỏi nhà

trong phòng khá bề bộn, còn bây giờ sàn nhà được lau sạch sẽ, bàn ghế
bình nước sáng bóng.

Tần Mạch thản nhiên giải thích: “Hôm nay có người đến dọn vệ sinh.”

Tôi gật đầu, Tần Mạch vào bếp mang rượu vang ra, tôi nói: “Ăn bánh

trước đã”. Vừa nói vừa mở hộp, lấy cái bánh đầy hấp dẫn ra.

Tần Mạch vừa nhìn cái bánh, chau mày: “Hà Tịch, em lập bia cho anh

hả?”

Trên nền kem trắng phớ, nổi bật hai chữ Tần Mạch đỏ như máu nằm

chính giữa, tôi biện bạch: “Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cái bánh
cũng vậy, để em lấy một miếng cho anh nếm thử.”

Nói rồi, tôi nhanh tay cắt một miếng bánh, nhưng ngay lúc này tim tôi

đã mềm xuống một nửa rồi, nhát cắt đó chỉ ấn xuống một nửa liền rút lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.