15. – KHÔNG NHỤC QUÂN-MỆNH
Thoát-Hoan và Ô mã-nhi sang sâm nước ta. Đức Trần-Hưng-Đạo
mang quân chống-cự, quân Nam ta đều thích mực vào cánh tay hai chữ «
Sát-Đát », nghĩa là diết hết quân Mông-Cổ. Vua Trần-Nhân-Tôn muốn sai
người sang chại dặc sem binh tình hư thực, chưa biết sai ai, bỗng có tên đầu
hàng lính thị-về là Đỗ-Khắc-Chung, tình-nguyện sin đi. Vua bảo rằng : «
ngươi học-thức ít, ngộ giặc nó vận nghĩa-lí thì ứng đối làm sao ? » Khắc-
Chung tâu : « Tôi tuy học không mấy, nhưng cốt là đi dò-sét binh-tình, tôi
tinh-thạo việc đó, còn như ứng-đối, thì tuỳ cơ ứng biến, làm dì chẳng kham
nổi, xin bệ-hạ cứ cho tôi đi ». Vua khen rằng : « trong đám ngựa-kéo xe, lại
có lẫn ngựa kỳ ký thế này a ! » Rồi sai Khắc-Chung đi, dả là mang thơ cầu
hoà. Sang trại Nguyên, Khắc-Chung cứ thong-thả tiến vào trung-quân, Ô-
mã-nhi quát hỏi đi đâu ?
- Sứ Nam-Quốc đi dảng hoà.
- Dảng hoà mà sao quân mày dám thích chữ vào tay sấc như vậy ?
- Thích chữ là tự bụng trung-nghĩa họ, tức thì thích vào tay, chớ ai
sui !
- Đại-quân đến đây, sao nước mày không dữ lễ-phép đón-rước, lại
dám kháng-cự là sao ?
- Dá tướng-quân dùng mẹo Hàn-Tín bình nước Yên, đóng quân
ngoài cõi, cho thư vào trước nói tử-tế, mà nước tôi không đón-rước, mới là
lỗi tại nước tôi. Nay lại ỷ thế ức nhau, đem quân lấn cõi, thì chó cùng
đường phải cắn, chim túng thế phải mổ, nữa là người.
- Mày định đến đây làm gì ?