24. – BÁ NHA, TỬ KỲ
Chung-Tử-Kỳ ở đời xuân-thu, sành nghề đàn, một hôm Bá-nha gảy
đàn bụng nghĩ trên núi, thì Tử-Kỳ khen : « Đàn nghe chót vót như núi cao
». Bá-Nha lại nghĩ dưới sông, Kỳ lại khen rằng : « Đàn nghe cuồn-cuộn
như nước chảy ». Đến khi Tử-Kỳ chết, Bá-Nha đập đàn, dứt dây, từ đó thề
không đàn nữa, mà bảo rằng : « Trong thiên-hạ không còn có ai là kẻ chi-
âm mà nghe được đàn ta được nữa ». Ôi ! Bá-nha mất Tử-Kỳ, thế-giới thực
là một nơi sa-mạc.