CÓ NHỮNG BÀN TAY KHÔNG CHẠM ĐƯỢC DẪU GẦN - Trang 107

Em sẽ viết một lần nữa, rồi quên

về những bình yên chưa bao giờ là thật
như một phép màu vụt lên rồi biến mất

chuyện cổ tích này không phải của riêng em!

Em sẽ viết nốt lần này, rồi lặng im

những lá thư không tem vì không bao giờ gửi

tất cả bắt đầu là một lời từ chối

nên viết giữ riêng để tự tội nghiệp mình

Em viết lần cuối, bằng hết cả chân tình

phân minh cho thỏa để bình thường trở lại

một lần cuối thôi, cho phép mình hoang dại

và làm những điều dù chẳng để đến đâu

Lần cuối cùng em viết cho nhau

cho những niềm đau đã tan thành trắng xóa

cho ngọn lửa trong tim còn đỏ

cho những điều đã bỏ quên đi

Em sẽ viết một lần để từ đó khắc ghi
về một tình yêu chỉ còn trong ý nghĩ
về một bàn tay không bao giờ có thể
dành lại cho em những cử chỉ dịu dàng

Năm tháng cuộc đời vẫn lặng lẽ trôi ngang
qua đời anh, đời em và trăm ngàn cuộc đời khác
niệm khúc cho nhau một thời lầm lạc
câu hát tìm quên phai nhạt đến vội vàng
Em viết một lần, rồi từ đó hoang tàn
tình yêu cũ chỉ còn là phế tích
cánh đồng trong đêm trở về màu tĩnh mịch
còn trái tim người là những vết đau run
Em viết một lần rồi sau đó sẽ quên
Tháng Chín đưa tiễn một tình yêu xa khuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.